Ngày hôm sau.
Sắc trời vừa hửng sáng, thành Vong Cổ liền trở nên náo nhiệt, dòng người qua lại ở trung tâm thành rất nhộn nhịp tấp nập, lầu đấu giá tọa lạc ở đó.
Đây chính là nơi đấu giá lớn nhất thành Vong Cổ.
Nhìn sơ qua, lầu đấu giá rất to lớn hoành tráng, ngày thường không mở cửa, cũng chỉ có ngày hội đấu giá, mặt tiền của cửa hàng lớn nhất mới được trình làng.
Ngày hội đấu giá ba năm tổ chức một lần, đặc biệt long trọng.
Từ xa xa đã trông thấy mấy tên thị vệ thắt lưng giắt đao đang đứng hai bên lầu đấu giá, mọi năm cũng đều được tổ chức như vậy, nếu như ai dám quấy rối gây chuyện thì đều sẽ được mời đi đến đại lao ngồi một lúc, còn nếu muốn đánh nhau thì phải ra ngoài thành.
Nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, sợ là chẳng còn ai dám đánh nhau mà chẳng kiêng dè, tiền trà nước của thành chủ đâu có rẻ chút nào.
Về điểm này, các gia tộc lớn đều đã được mở mang kiến thức.
Lúc đi ngang qua Vọng Nguyệt Lâu, không ít người phải thổn thức tiếc nuối, một tửu lầu đang tốt lành, Triệu Bân nói cho nổ là cho nổ, mặc dù sẽ có người bồi thường nhưng đây đúng là một việc tốn thời gian và công sức.
Còn có cửa hàng binh khí của Triệu gia cũng đang được xây dựng lại.
“Việc làm ăn sau này của nhà họ Triệu e là khó mà tiếp tục!”
“Chọc vào gia tộc lớn mà sống yên ổn được thì mới là lạ!”
“Là Triệu Bân đã quá ngông nghênh, nhiều gia tộc lớn như vậy mà hắn vẫn dám cho nổ tung!”
“Lần này, đã liên lụy tới gia tộc rồi!”
“Não của ngươi bị úng nước hả? Là Triệu Bân ngông nghênh hay là gia tộc lớn quá hung hăng càn quấy ngang ngược? Hình ảnh còn lưu lại trong tinh thạch kí ức, lão phu thấy chẳng có gì là ngông nghênh cả, ai đúng ai sai thì nhìn một cái là thấy rõ, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ cho nổ bay banh trời!”
“Nói thì nói như vậy, nhưng gia tộc lớn thật sự không dễ dây vào”.
Người đi đường xì xào bàn luận với nhau, có người thở dài, có người phàn nàn không bằng lòng, có người thì mỉa mai chế giễu, cũng may là không có thương vong.
Chỉ cần đủ nhân công, Vọng Nguyệt Lâu và cửa hàng binh khí của Triệu gia rất nhanh sẽ được xây dựng lại.
Trong phút chốc, người đi đường không khỏi tâng tốc.
Có rất nhiều người tham gia buổi đấu giá, vậy nên phải đi sớm một chút thì mới có được vị trí tốt.
Náo nhiệt như vậy thì sao có thể thiếu Triệu Bân được chứ.
Hắn đã rời khỏi cửa hàng binh khí từ rất sớm, tìm một chỗ không có người, trước tiên là dịch dung biến thân, sau đó hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen.
Chiếc áo choàng đen này không phải là một chiếc áo choàng bình thường, hắn có được nó từ kẻ thù Cô Lang dạ hành, được may và dệt từ các chất liệu đặc biệt, có thể che giấu, bất kể tướng mạo ngoại hình hay tu vi, nó đều có thể che lấp rất kĩ.
Sau khi làm xong những việc này, hắn còn lắp thêm một tay giả để tránh bị nhận ra, dù “vớt” bảo bối, dù kết ân oán với những người khác thì không ai nhận ra hắn chính là Triệu Bân.
Lầu đấu giá đã mở cửa, lượng người tập trung về đây càng lúc càng đông đúc.
Triệu Bân cũng nằm trong số đó, hòa vào trong dòng người cùng tiến vào bên trong, đây không phải là lần đầu tiên hắn đến đây.
Tòa lầu các lớn nhất thành Vong Cổ này còn xa hoa tráng lệ hơn tửu lầu lớn nhất thành Vong Cổ, cũng là lan can chạm trổ, thềm đá hoa, cũng có màn trướng lụa xanh, cắm không ít hoa thơm cỏ lạ, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, ngửi vào là thấy sảng khoái, ngây ngất lòng người.
Ai nấy đều tìm chỗ ngồi cho riêng mình.
Lầu đấu giá được chia thành ba lầu: trên- giữa- dưới.
Lầu một là lầu lớn nhất, lầu hai là dành cho tất cả gia tộc trong thành, tất cả đều là những căn phòng trang nhã, còn lầu ba là dành riêng cho tất cả các gia tộc lớn, chẳng hạn như các gia tộc của Hán Triều, Vũ Văn Hạo, Nghiêm Khang và Lâm Tà thì sẽ ở lầu ba.
Đây chính là sự tượng trưng cho thân phận.
Song, điều đó cũng không có nghĩa là những người ở lầu một đều sẽ thấp kém hơn những người ở lầu ba.
Có rất nhiều tiền bối lánh đời, có rất nhiều võ tu của cảnh giới Địa Tạng đều ẩn thân ngồi ở lầu một.
“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội”, đã là người tham gia một buổi đấu giá, khiêm tốn một chút thì sẽ tốt hơn để tránh bị người khác coi như là con mồi.
Thân cô thế cô cũng tốt, nếu như có gia tộc đứng sau chống lưng, nhất định phải biết khiêm tốn, có chừng mực, trừ phi là gia tộc đặc biệt lớn mạnh, dù thân phận bị lộ thì cũng không ai dám đụng vào.
Triệu Bân biết rõ điều đó, nên đã tìm một chỗ ở trong góc.
“Đạo hữu, trông huynh lạ mặt quá!”
Chủ nhân của giọng nói khoan thai đó là người ngồi ở bên cạnh Triệu Bân, nhìn kỹ lại thì đó chính là Chư Cát Huyền Đạo.
Vẫn là bộ y phục vải thô đó, chỉ có điều ông ta đã thay đổi diện mạo nên có lẽ Triệu Bân không nhận ra, nhưng như thế cũng khó mà thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Nguyệt Thần.
Hay cho câu “lạ mặt” này của ông ta! Triệu Bân nghe xong muốn bật cười.
Hầu hết những người có mặt đều mặc áo choàng đen, và đa số đều đã thay đổi diện mạo, khó có thể nhìn ra là, không “lạ mặt” mới lạ đó! Có trời mới biết ai là người của nhà nào.
Chư Cát Huyền Đạo không chịu yên phận, từ lúc ngồi xuống, ông ta không ngừng nhìn trộm Triệu Bân.
Nhưng thật đáng tiếc! Tầm mắt của ông ta lại có hạn.
Hay là nói, áo choàng đen của Triệu Bân quá thần kì, nó đã ngăn cản không cho đối phương nhìn trộm, không thể nhận ra được thân phận, cũng không thể nhìn ra được tu vi.
“Lão đạo, khiêm tốn như vậy không phải phong cách của ngươi!”
Một ông lão béo cũng đi tới, rất tự nhiên đặt mông ngồi chen giữa Triệu Bân và Chư Cát Huyền Đạo.
Người này cũng đã thay đổi diện mạo, nhưng thân hình mập mạp thì vẫn không thay đổi, ánh mắt có thể coi là không tồi, có thể nhận ra Chư Cát nhưng lại không thể nhận ra Triệu Bân.
Người quen không ít.
Phía sau lão mập chính là thằng nhóc tóc tím và Xích Yên, rất nhiều chỗ không ngồi mà đều dồn hết về đây, đặc biệt là thằng nhóc tóc tím, thực sự quá bất thường.
Từ lúc ngồi xuống thì nhóc tóc tím đã “ăn cỗ lấy phần”, quá nửa bàn trà đã bị một mình nó càn quét hết sạch.
Làm cái gì vậy hả!
Trong lòng Triệu Bân không khỏi chau mày, ở trong cửa hàng binh khí đã gặp rồi, đến buổi đấu giá này lại vẫn tụ tập tiếp, đây là trùng hợp sao? Hay cố ý thế, sao lại nhắm chuẩn như vậy chứ!
“Tên tiểu tử Triệu Bân đó vẫn chưa đến sao?”
Lão mập đưa tay vuốt chòm râu nhìn trái nhìn phải.
“Hắn mà không đến, ông đây đi đầu xuống đất!”
Thằng nhóc tóc tím không nói câu nào khiến người ta kinh hãi thì chắc chết không yên.
Những người ngồi cùng một bàn nghe được, bao gồm cả Triệu Bân, tất cả đều không nhịn được mà trợn mắt, chẳng hạn như Chư Cát Huyền Đạo và lão mập, cả hai đều đang vuốt râu và thầm nghĩ mình có nên nhét cái tên này vào trong hố phân không nhỉ.
“Ăn mà không mất tiền thì mình cứ ăn tự nhiên!”
Tên mập cũng tới rồi, ngồi ở vị trí phía trước.
Đi chung với hắn ta là nhóc tham tiền, lần này là lén chạy ra ngoài, hai người bọn họ cũng thật là! Không phải đến để tham gia đấu giá mà là đến để “ăn chùa”, vừa ngồi xuống là ăn, ăn lấy ăn để, vừa ăn vừa bốc, vừa bốc vừa ăn.
“Ngọa hổ tàng long!”
Triệu Bân thầm thở dài, chỉ riêng ở lầu một này thôi đã có không ít người ở cảnh giới Địa Tạng, cũng không thiếu các cao thủ đỉnh cấp, ai nấy cũng đều hóa trang lạ lùng, chỉ vì muốn “bưng tai bịt mắt” người khác, nếu không phải Nguyệt Thần nói cho hắn biết, thì hắn cũng sẽ không biết được có bao nhiêu võ tu có tu vi cao cường đang ở đây, chẳng trách mà Dương Hùng lại phái quân đội vào thành, hơn nữa, đều đã tập hợp không ít người ở xung quanh lầu đấu giá, coi như là để đảm bảo an toàn, nếu cảnh giới Địa Tạng đánh nhau, động tĩnh sẽ không nhỏ.
Đang nói chuyện thì các gia tộc của thành Vong Cổ lần lượt xuất hiện.
Triệu Bân nhìn thấy gia chủ Vương gia đã đi thẳng lên lầu hai, còn thiếu chủ Vương Dương của Vương gia cũng mặc áo choàng đen bước vào lầu một, ẩn thân khá tốt.
Trường hợp lớn như vậy, ắt không thể thiếu Liễu Thương Không được.
Lão ta mang dáng vẻ hiên ngang, diện mạo oai hùng, bước đi mạnh mẽ uy vũ, mang thần thái của kẻ đứng đầu thiên hạ.
Rất nhiều người bĩu môi.
Thành thật mà nói, nhìn lão ta không thuận mắt lắm.
Trong nhà xuất hiện một thể Thiên Linh, là đệ tử Thiên Tông, có vẻ cũng có chút tài năng, đừng không chú ý là đã thăng thiên rồi.
Nhắc đến Liễu Như Nguyệt, ắt hẳn cô ta cũng đang ở đây, đã lên lầu hai rồi.
Ngay sau đó là các gia tộc lớn, tất cả đều không cải trang ẩn thân, Nghiêm Khang, Hán Triều và Vũ Văn Hạo đều ở trong đó.
Khóe miệng hơi nhếch lên, cười khinh bỉ, dáng vẻ ai nấy đều hiên ngang, nhưng nhìn bọn họ, người đời đều sẽ luôn nhớ đến sự việc bị mời đi uống trà ngày hôm qua, kẻ nào kẻ nấy nhếch nhác, mất hết thể diện, so với hôm nay, quả thật là một sự tương phản rõ rệt.
Thiếu chủ Doãn Hồn của tộc Hắc Viêm cũng đã tới rồi, chỉ có điều, hắn ta lại bước vào lầu một.
Thiếu chủ Lâm Tà của tộc Thiên Dương cũng đến, nhưng hắn ta bước thẳng vào lầu một.
Và thật tình cờ, hai người bọn họ lại ngồi chung một bàn.
.