Vô Thượng Luân Hồi

Chương 212: 212: Không Cần Kiếm Quyết





“Luyện thể”.
Nguyệt Thần điềm tĩnh nói, hành động này rất hung hiểm, cô ta đương nhiên biết chứ.
Có thể nói rằng, bất kỳ một giây phút lơ là nào, Triệu Bân cũng có thể bị tiêu diệt.
Thế nhưng, cô ta tin tưởng tên võ tu nhỏ bé này.
Suy cho cùng thì cô ta đang đặt cược, không biết là cược vào vận may của Triệu Bân hay cược vào thần vị của chính cô ta, bởi vì Triệu Bân mà chết thì cô ta cũng phải chôn theo, chôn vùi mãi mãi.
Triệu Bân khá vinh hạnh đấy.
Đường đường một thần linh mà đánh cược vào vận may và thần cách để điên cuồng cùng hắn, vinh hạnh tới cỡ nào chứ.
Ưm...!
Triệu Bân khẽ “hừ”, một tiếng gầm nhẹ bỗng thoát ra từ kẽ răng.

Hắn đủ kiên cường, duy trì một chút tỉnh táo, điên cuồng lưu chuyển để Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh.

Cơ thể của hắn không khác gì tàn phế vì võ hồn, cần phải luyện thể mới đắp nặn lại được thể phách.
Đây cũng là điểm thần kỳ của Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh.
Nhờ luyện thể mà cơ thể hư hao của hắn phục hồi nguyên trạng sau khi bị phá hủy, sau đó lại tiếp tục nổ tung sau khi đã phục hồi, hình thành nên một vòng tuần hoàn quỷ dị, lặp lại hết lần này đến lần khác.
Quá trình thoát biến niết bàn cực kỳ hung hiểm.

Nguyệt Thần nói không sai, bất kỳ một chút lơ là nào cũng có thể đưa mình vào chỗ chết.
May mà Triệu Bân chống chịu được.
Trong vòng tuần hoàn đối kháng giữa sụp đổ và gây dựng lại, hắn cầm cự đủ lâu, trong lúc vô tri vô giác dần dần có biến hóa.

Tốc độ đắp nặn xác thịt dần dần chèn ép được tốc độ phá hỏng, võ hồn dao động đang cùng với xác thịt của hắn tạo thành cục diện đồng đẳng.

Sự cân bằng rất kỳ ảo trong đôi mắt hắn cũng dần hình thành trong quá trình luyện thể.
“Trụ được rồi à?”
Triệu Bân khẽ lầm bầm trong lòng, nhưng hắn vẫn không dám lơ là, chỉ sợ võ hồn cắn trả.

Đạo lý này không khó hiểu, đương nhiên hắn cũng hiểu, thế nên mới điên cuồng luyện thể.
“Ổn rồi”.
Nguyệt Thần thở phào một hơi, Triệu Bân đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Tiếng xương cốt va đụng vào nhau không ngừng vang lên.
Triệu Bân rèn luyện được thể phách nên dần dần không còn gầm gừ nữa, cơ thể được đắp nặn lại sau khi hư hao cũng chưa hề nổ tung.

Hắn luôn cảm giác có một dòng suối mát đang chảy róc rách trong cơ thể, nuôi dưỡng tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch.

Cảm giác này rất kỳ diệu, kỳ diệu đến độ tâm cảnh của hắn thăng hoa, dường như nhìn thấy được một vùng trời khác.
Tạo hóa tiếp tục.
Cùng với một tiếng “pốc”, hắn lại tiến cấp, trở thành võ tu Chân Linh tầng bốn.
Tu vi của hắn điên cuồng tăng thêm.
Tiếc rằng nó chỉ tăng đến đỉnh của tầng bốn thì ngừng lại, không thể tiến vào tầng năm.
Nguyệt Thần khẽ cười, cô ta là người chứng kiến lần niết bàn này.
Còn về võ hồn của Triệu Bân, nó đã cân bằng với xác thịt, nhưng khác với võ hồn của cảnh giới Thiên Võ, nên gọi nó là võ hồn cấp Chân Linh thì chính xác hơn.
Cũng tại tu vi của Triệu Bân thấp quá.
Cảnh giới chính là sự hạn chế, giống như tu vi của hắn chèn ép được thiên lôi, nên võ hồn mới thoát biến của hắn cũng bị tu vi của hắn chèn ép, không dùng được uy lực nào thực sự.
Thế nhưng điều này đáng kể gì đâu.
Có được võ hồn thì thành tựu năm đó của Triệu Bân chí ít cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên, đợi khi tu vi của hắn tăng đến đỉnh cao của cảnh giới Địa Tạng, hắn sẽ là cảnh giới Chuẩn Thiên.


Nếu xác thịt cũng thăng cấp theo, vậy thì hắn chính là cao thủ cảnh giới Thiên Võ đúng chuẩn.
Vận may này quả thực quá nghịch thiên.
Một võ tu cảnh giới Chân Linh có thể đạt tới độ cao mà các cao thủ Địa Tạng dùng cả đời cũng chưa chắc đã đạt được, tuy cấp bậc của võ hồn khá thấp, nhưng dù sao thì nó cũng là võ hồn.
Chuyện này nếu để một cao thủ Địa Tạng đạt đỉnh nào biết được, chắc chắn sẽ rất chấn động.
Bởi vì trận thoát biến này, ngay từ khi bắt đầu đã đi ngược quy luật thường thấy.
“Kỳ diệu, đúng là kỳ diệu!”
Triệu Bân đang khoanh chân và nhắm mắt lầm bầm nói.
Tinh thần và võ hồn quả nhiên không cùng một đẳng cấp.

Sau khi thoát biến thành võ hồn, hắn cảm thấy trời đất “thân thiết” hơn rất nhiều.

Khả năng cảm ứng cũng niết bàn, trong vòng phạm vi vài nghìn trượng, hắn có thể nghe rõ được tiếng côn trùng, thậm chí nhìn rõ thấy mấy con sâu nhỏ có bao nhiêu cái chân.
Lúc này, sấm chớp cũng đã ngừng.
Bầu trời tăm tối trong veo trở lại, tinh tú lốm đốm trên nền trời.
“Cảm giác ổn chứ?”, Nguyệt Thần mỉm cười.
“Ổn, quá ổn luôn!”, Triệu Bân toét miệng cười, một cơn gió nhẹ cũng mát mẻ hơn trước kia nhiều, toàn thân nhẹ bẫng, có thể cảm nhận được sức mạnh của trời đất rất rõ rệt.

Về phần nên vận dụng thế nào thì cần thêm thời gian để lĩnh ngộ.
Keng! Keng!
Tiếng kiếm ngân đột nhiên vang lên, Tử Tiêu và Long Uyên lần lượt bay ra.
Khác với lúc trước, phen này Triệu Bân không dùng đến kiếm quyết, để võ hồn điều khiển kiếm, không chỉ tinh chuẩn hơn, uy lực mạnh hơn mà thậm chí khoảng cách công phá cũng tăng thêm nhiều lần.

Thế này thì đâm sau lưng người ta là hay nhất.
Chỉ cần một suy nghĩ là có thể ngự kiếm tấn công, chỉ hơi sơ suất là có thể chém đầu người khác.
Keng! Keng!
Tiếng kiếm ngân nhiều thêm, ngoài Tử Tiêu và Long Uyên thì từng thanh phi đao cũng liên tục bay ra.

Hắn cũng không cần bấm tay, chỉ cần dùng võ hồn để điều khiển, số lượng nhiều hơn hẳn lúc trước, chỉ đâu đánh đó.

Có võ hồn làm gốc rễ, hắn có thể điều khiển chuẩn xác hơn.
Thiếu mất một cánh tay cũng chẳng sao, võ hồn hoàn toàn có thể bổ sung.
Ví dụ như ngự kiếm chẳng cần kiếm quyết nữa, đã có võ hồn ghi dấu, thẳng thừng hơn bất cứ thứ gì.
Nguyệt Thần mỉm cười, sau đó nhắm mắt.
Từ một góc độ nào đó, cô ta và Triệu Bân là một thể.

Triệu Bân thoát biến ra võ hồn, bản thân cô ta cũng được lợi.

Hồn thể gần như trong suốt đột nhiên ngưng tụ thêm một phần, nhiều ánh sáng kỳ ảo bao vây quanh hồn thể khiến cô ta càng lúc càng giống như mơ ảo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.