Vô Thượng Luân Hồi

Chương 213: 213: Lệ Quỷ Câu Hồn Vô Thường Tác Mệnh





Nửa đêm, Triệu Bân mở mắt ra.

Trong khoảnh khắc ấy, mắt hắn liền bắn ra hai tia sáng khá là sắc bén, ngay cả một cây cổ thụ cũng có thể chặt ngang, tinh thần lột xác võ hồn, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy hơn nhiều.

"Không tệ".

Triệu Bân đứng dậy, vươn vai duỗi eo, xương cốt kêu răng rắc, vừa thăng lên hai cấp, khí tức vô cùng cường hãn, thân thể được tôi luyện sấm sét của hắn cũng cường tráng hơn rất nhiều, cảm giác như mỗi một giọt máu đều tràn đầy năng lượng bùng nổ.

Cơ thể của hắn lúc này đã tràn ngập năng lượng.

Lần này được lột xác, chính là nhờ vào vận may của hắn.

"Tú Nhi, hãy dạy cho ta bí pháp võ hồn công kích đi!"
Triệu Bân thu kiếm Long Uyên và kiếm Tử Tiêu lại, nhìn Nguyệt Thần cười ha hả.

Nguyệt Thần không đáp lại.

Nói cách khác, cô ta vẫn đang bận bồi dưỡng hồn thể, không rảnh nói chuyện với Triệu Bân.

"Cô cũng đang biến đổi".

Hai mắt của Triệu Bân sáng lên, hắn có thể thấy được Nguyệt Thần đang biến hóa.

Đây là một dấu hiệu tốt.

Đều là người cùng hội cùng thuyền, Nguyệt Thần càng mạnh mẽ thì hắn càng có lợi, cô ta có thể hồi phục thần lực, có khi hắn cũng có thế một bước lên tiên.

Không quấy rầy cô ta nữa, hắn quay người đi xuống núi.


Đột nhiên, khi vừa mới bước một bước, hắn liền cảm thấy tim mình đau nhói như vừa bị đóng đinh, đau đến tận xương tủy, hắn thực sự đã bị thương, khóe miệng còn chảy ra máu.

Hự!
Trước khi kịp phản ứng, hắn lại cảm thấy mi tâm đau nhói, tựa như bị kim châm.

"Sao tự nhiên lại như vậy?"
Triệu Bân đứng không vững, nửa quỳ trên mặt đất, ho ra máu không ngừng, chỉ trong một khoảnh khắc, tứ chi xương cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch của hắn đều đau đớn vô cùng, như bị lửa đốt, như bị sét đánh, như bị kim châm.

Kỳ lạ là chẳng có ai xung quanh hắn cả!
Sự đau đớn ập tới với hắn không có nguyên do.

"Thuật Áp Tinh".

Nguyệt Thần nhẹ giọng nói, cô ta đã mở mắt ra, biết được vấn đề nằm ở đâu.

Thuật Áp Tinh?
Triệu Bân nghiến răng nghiến lợi, hắn đã nghe nói về chú pháp này, nó cũng là một loại vu thuật, cực kỳ tà ác, chính là vu thuật âm nhân.

Phương pháp này cũng không khó hiểu.

Đơn giản chính là tạo ra một cái tượng gỗ nhỏ, viết lên trên sinh thần bát tự của người muốn nguyền rủa, rồi yểm bùa chú lên tượng gỗ là có thể khiến cho người đó bị tổn thương, dùng kim đâm, dùng lửa đốt, dùng đao chém, tất cả các hình thức tra tấn hoàn toàn tùy thuộc vào người thi triển nó.

Có rất ít người biết về vu thuật này.

Nghe thế hệ trước nói, vu thuật này đã thất truyền từ lâu.

Hắn cũng chỉ nghe qua.

Đây là lần đầu mà hắn gặp phải, hơn nữa hắn còn bị yểm.

Hự!
Sự đau đớn lại ập tới, toàn thân đau nhức khó chịu, tựa như có vô số cổ trùng đang gặm nhấm cơ thể của hắn, khiến cho hắn đau đớn còn hơn cả lúc luyện thể.

"Là kẻ nào".

Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, hai mắt đỏ ngầu.

“Hướng Đông Nam”, Nguyệt Thần nhắc nhở.

Vèo!
Triệu Bân hít vào một hơi, cứng rắn kiềm nén cơn đau mà đi xuống núi, bay nhanh qua khu rừng, muốn xem thử kẻ nào đang ở trong bóng tối muốn hại mình.

Để hắn bắt được thì kẻ đó chắc chắn phải chết.

Ban đêm ở nơi núi rừng vô cùng u ám, gió lạnh thổi qua rét run cả người.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Bân liên tục ho ra máu.

Người thi triển vu thuật chắc chắn phải rất hận hắn, muốn hành hạ hắn cho tới chết, không biết đã dùng tới bao nhiêu thủ đoạn tàn bạo, tượng gỗ trong tay kẻ đó, hơn phân nửa đã bị đâm tới mức tan hoang hết cả.

Không biết từ lúc nào, hắn đã bắt đầu định thân.


Cách đó không xa, kẻ thi triển vu thuật đang ở bên trong một sơn động.

Vào lúc này, viên ngọc nhỏ của hắn phát sáng.

Triệu Bân dùng võ hồn để cảm ứng, có thể ngửi được khí tức của võ tu lúc ẩn lúc hiện, chắc chắn đó là pháp sư sử dụng vu thuật, cảnh giới Chân Linh đỉnh phong, có lẽ là vẫn chưa tu luyện thuần thục cho nên tới tận lúc này vẫn chưa thể giết chết hắn.

Còn cách một khoảng rất xa.

Người luyện thuật Áp Tinh đạt tới giai đoạn đại thành hoàn toàn có thể giết người ở cách xa vạn dặm, giết người một cách vô hình.

Kẻ đang yểm bùa chú lên người hắn chắc chắn đạo hạnh vẫn còn thiếu một chút, cho nên cần phải ở trong phạm vi gần mới có thể sử dụng thuật Áp Tinh.

Nếu không thì hắn cũng không thể dễ dàng tìm ra kẻ đó như vậy.

"Cút ra đây".

Triệu Bân quát lên dữ dội, dùng võ hồn ngự kiếm, kiếm Tử Tiêu ngay lập tức phóng vào trong sơn động.

Keng!
Tiếng kim loại xuyên thủng va chạm truyền ra ngoài.

"Tên nhóc, được lắm".

Một tiếng cười u ám khẽ vang lên sau đó, âm sắc khàn khàn, già nua không chịu nổi.

Triệu Bân nhìn xuống thì thấy kẻ đó đã bước ra khỏi sơn động.

Đó là một lão già lưng gù, gầy đến mức da bọc xương, tay chống gậy, trên đầu gậy có một cái đầu lâu lớn, trông rất kinh người.

Chính xác là thuật Áp Tinh.

Lão già đó cầm một con rối nhỏ, con rối tượng trưng cho Triệu Bân, trên đó còn khắc tên và sinh thần bát tự của Triệu Bân.

"Ta chưa gặp lão ta bao giờ".


Triệu Bân hơi nheo mắt lại, không hề nhận ra lão ta là ai.

"Có thể tìm ra lão phu, ngươi quả thật không đơn giản", lão già lưng gù nói, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh, giống y hệt ác quỷ bò ra từ địa ngục.

“Ai phái lão tới đây?”, Triệu Bân lạnh lùng nói.

"Lệ quỷ câu hồn, vô thường tác mệnh".

Lão già lưng gù còn chưa mở miệng đáp, thì đã nghe thấy một tiếng cười từ đâu vang lên, ngay sau đó là tiếng xích sắt kêu lộp bộp, giống như hai con rắn phóng ra từ trong bóng tối, bên trên xích sắt còn có khắc phù văn quỷ dị, tiếng vang chấn động tinh thần người khác.

"Còn có kẻ khác".

Triệu Bân nheo mắt, phi thân bỏ chạy, hắn chạy như bay để không bị xích sắt quấn chân, xích sắt này không đơn giản, một khi đã bị nó quấn vào người thì nhất định sẽ bị chiếm đoạt chân nguyên, ngay cả tiếng vang của nó cũng khiến cho tinh thần người ta chấn động, rõ ràng là đang nhắm vào tinh thần và võ hồn.

Có thể tránh được cảm ứng của viên ngọc cùng với võ hồn của hắn, chứng tỏ trên người đối phương cũng có che giấu một loại bảo bối thần bí nào khác, đây chắc chắn là một cuộc mưu sát đã được chuẩn bị kỹ càng.

Trong lúc đó, hắn liếc mắt nhìn Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần không phản ứng gì, dường như cô ta đã biết chuyện này từ lâu nhưng cũng không có ý nhắc nhở hắn.

Chuyện này thì hắn đã quen rồi.

Chỉ cần nằm trong giới hạn mà hắn có thể ứng phó được thì Nguyệt Thần sẽ không nhắc nhở, nếu như đối phương ở cảnh giới Địa Tạng thì cô ta đã sớm nhắc nhở hắn rồi.

Keng!
Không chờ Triệu Bân đáp xuống đất, hắn lại phát hiện có kiếm đang đâm tới, từ trong bóng tối, một thanh trường kiếm dài mảnh màu đen phóng ra, mũi kiếm hiện lên ánh sáng u ám lạnh như băng, đây chính là một chiêu tuyệt sát.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.