Vô Thượng Luân Hồi

Chương 214: 214: Sát Thủ La Sinh Môn





"Thực sự đánh giá cao ta ghê".

Triệu Bân hừ lạnh một tiếng nói, cố gắng né tránh.

Định!
Lại có tiếng quát khác vang lên, có ai đó trong bóng tối đang âm thầm yểm chú định thân với hắn.

Mở!
Triệu Bân mãnh liệt dẫn động chân nguyên, xông phá bùa chú định thân, nhưng trong chớp mắt sát kiếm đã phóng tới, chỉ còn cách ấn đường của hắn ba tấc, mũi kiếm chưa đâm trúng mục tiêu mà kiếm uy đã làm cho hắn rách da rách thịt, nếu như bị đâm trúng thì hắn chỉ có một con đường chết.

Cút!
Giữa cảnh dầu sôi lửa bỏng, hắn buột miệng quát lớn, thi triển bí thuật sóng âm Hổ Gầm Long Ngâm vô cùng bá đạo, sau khi hắn lột xác võ hồn thì đây cũng xem như là một loại bí tịch võ hồn công kích, uy lực không tầm thường, cây cối đều nghiêng đổ tại chỗ, cát đá bay mù mịt.

Hự!
Có tiếng kêu rên lặng lẽ vang lên, kẻ kia vốn muốn một kiếm giết chết Triệu Bân, bây giờ lại bị chấn lui, cho nên cũng bị bức ép lộ ra thân phận thật sự.

Đó là một thanh niên mặc trang phục màu máu, bị một chiêu Hổ Gầm Long Ngâm của Triệu Bân khiến cho tinh thần lảo đảo, hoàn toàn đứng không vững, khóe miệng phun ra máu tươi, y là sát thủ, vốn muốn một kích giết chết người, không giỏi cận chiến, công cao thủ thấp, cho nên mới dễ dàng bị thương như vậy.

"Bí thuật sóng âm này mạnh quá".


Thanh niên mặc trang phục màu máu cười nhạt, không phải y chưa từng đối đầu với bí thuật sóng âm, nhưng một kẻ ở cảnh giới Chân Linh mà có thể phát huy ra uy lực của bí thuật đến bậc này, Triệu Bân tuyệt đối chính là kẻ đầu tiên mà y từng gặp, cấp bậc tinh thần nhất định phải rất cao, cũng may là y có cảnh giới Chân Linh đỉnh phong, vậy mà còn bị ảnh hưởng đến mức hoa mắt chóng mặt.

"Tên này thật sự khó nhằn".

Hai kẻ còn lại cũng đã lộ diện.

Không hổ là lệ quỷ câu hồn, vô thường tác mệnh, hai kẻ vừa xuất hiện một trắng một đen, gọi là Hắc Bạch Vô Thường cũng không hề quá đáng, ý chí mạnh mẽ cỡ Triệu Bân nhìn thấy bọn chúng mà cũng không khỏi lạnh sống lưng, thần sắc của hai kẻ này cực kỳ âm u, khiến cho hắn bất giác có suy nghĩ hai kẻ đó thật sự là Hắc Bạch Vô Thường được địa phủ phái đến để lấy mạng hắn.

Chớ vội, còn có kẻ thứ năm.

Đó là một mụ già, tay cũng chống gậy, người vừa mới yểm chú định thân chính là bà ta, bà ta là cao thủ đánh phụ trợ, bởi vì bà ta, suýt chút nữa Triệu Bân đã bị một kiếm kia giết chết.

"Người của La Sinh Môn?"
Triệu Bân nhàn nhạt nói, bởi vì chú định thân kia, lần trước hắn bị La Sinh Môn ám sát cũng từng trúng qua chú định thân, lần này lại bị nó yểm một lần nữa, chắc chắn không phải trùng hợp, nhìn năm kẻ này, mỗi người đều mạnh một kỹ năng khác nhau, hiển nhiên là một đội sát thủ năm người, đội hình này lớn hơn trước rất nhiều, hơn nữa toàn là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong, đặc biệt là Bạch Vô Thường kia đã bước được một chân vào cảnh giới Huyền Dương.

"Tên nhóc, ngươi cũng biết không ít!"
Lão già lưng gù cười ha hả nói, lão ta nghĩ Triệu Bân chạy không thoát nên cũng chẳng thèm giấu diếm, người chết thì không thể lên tiếng, năm chọi một, không có lý do gì mà bọn chúng không thể giết chết được Triệu Bân.

"Mời được một đội hình như vậy, chắc chắn phải chi ra không ít bạc!"
Triệu Bân cười nói, nếu như tìm ra được kẻ chủ mưu đứng sau thì tốt, biết được kẻ đang âm mưu chống lại mình sẽ dễ dàng hơn.

“Ngươi đã khiêu khích ai, người còn không biết hay sao?”, Hắc Vô Thường cười lạnh nói.

"Ta đã khiêu khích rất nhiều người".

Triệu Bân nói, cho rằng bất kỳ gia tộc lớn thù địch nào cũng đều có thể làm ra việc này.

Đã nhận tiền của người thì phải giúp người tiêu trừ tai họa.

Đó là cách làm việc của La Sinh Môn, chỉ cần có đủ tiền thì ngay cả hoàng đế Đại Hạ chúng cũng dám ra tay ám sát, điều này cho thấy tổ chức sát thủ này điên cuồng đến như thế nào.

"Đừng nói nhảm nữa, giết".


Lão già lưng gù lãnh đạm nói, lão ta chính là kẻ cầm đầu nhóm sát thủ này.

Lời nói vừa dứt, lão ta liền lấy kim sắt cắm vào ấn đường của con rối.

Hự!
Triệu Bân rên rỉ một tiếng, đột nhiên có cảm giác ấn đường bị xuyên thủng.

Keng!
Thanh niên mặc trang phục màu máu lại ngay lập tức phóng thanh kiếm của mình ra.

Thân ảnh của Triệu Bân nhanh như gió, dễ dàng tránh được một kiếm này, nhưng lại thấy Hắc Bạch Vô Thường đã xông lên.

Triệu Bân muốn tránh, nhưng chú định thân của mụ già lại yểm ra.

Trong chớp mắt, xích sắt đã quấn lấy thân thể của hắn, khóa tay phải và chân trái của hắn, đúng như hắn đoán, xích sắt này có khả năng chiếm đoạt chân nguyên, hơn nữa, khi bị xích sắt khóa, tinh thần của hắn còn có chút hoảng hốt, rõ ràng khả năng của nó cũng nhắm vào tinh thần của người ta, cũng may là hắn đã lột xác võ hồn, nếu không một kích này hoàn toàn có thể đo ván được hắn.

"Kết thúc".

Hắc Vô Thường mỉm cười, nắm chặt xích sắt, muốn xé đôi thân thể của Triệu Bân.

"Dựa vào ngươi?"
Triệu Bân cười lạnh, lấy hồn để ngự kiếm, kiếm Long Uyên cùng kiếm Tử Tiêu đều xuất hiện, Tử Tiêu chặt đứt xích sắt, Long Uyên chém về phía Hắc Vô Thường, thanh kiếm này vô cùng nặng, quất vào gió liền phát ra âm thanh u u.

"Không niệm pháp quyết mà cũng có thể ngự kiếm?"

Hắc Vô Thường kinh ngạc, tay phải của Triệu Bân đã bị khóa, y cũng không thấy hắn niệm pháp quyết, hai thanh kiếm này sao có thể phóng ra như vậy, chẳng lẽ chúng có thể tự mình tấn công sao?
Không cần suy nghĩ nhiều thì y đã trốn ra đằng sau, y chuyên đánh phụ trợ, chống đỡ rất kém, nếu như bị thanh kiếm này đập trúng thì chỉ có bán thân bất toại.

Keng!
Kiếm Tử Tiêu đảo ngược lại, chặt đứt xích sắt của Bạch Vô Thường.

"Định".

"Định cái rắm!"
Mụ già lại yểm chú định thân.

Thật không may, lần này nó đã không hoạt động.

Trong chớp mắt, trước khi chú định thân kịp yểm lên trên người của hắn, thì Triệu Bân đã dùng bước Phong Thần tránh qua, toàn thân của hắn cũng đã được chân nguyên hộ thể bao phủ.

Như vậy, chú định thân đã bị vô hiệu hóa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.