Vô Thượng Luân Hồi

Chương 217: 217: Xấu Hổ Khi Gặp Lại





“Ngươi...”
U Lan khẽ giật mình, từ những lời nói đó, có lẽ cô ta đã biết được thân phận của Triệu Bân, ánh mắt của hắn thâm thúy cơ trí như đêm đó, trong tích tắc này có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Loong coong!
Chân nguyên của Triệu Bân cuồn cuộn, đẩy lùi U Lan, đánh rớt mạng che mặt của cô ta.
Đúng như những gì hắn thấy, đây chính là U Lan.
Đã nói rồi mà! Đôi mắt đẹp như vậy, trên thế giới này khó có thể nào xuất hiện thêm đôi thứ hai được.
“Ngươi...!thật sự là Triệu Bân!”
Khóe miệng của U Lan khẽ nhếch lên, khó có thể tin được những gì mình đang thấy.
Nguyên nhân chính là vì ngày hôm đó Triệu Bân luôn đeo mặt nạ da người, cô ta không biết được khuôn mặt thật cũng như tên thật của hắn.

Thậm chí, từ khi nhận nhiệm vụ đến nay, giờ cô ta mới biết người mà mình thương nhớ, trùng hợp thế nào mà lại chính là Triệu Bân – kẻ cô ta muốn giết.
Chẳng trách!
Chẳng trách nhìn bóng dáng hắn quen thuộc đến vậy.
Đến nay, cô ta cũng đã hiểu.
“Ta nên đoán ra ngươi chính là sát thủ La Sinh Môn từ sớm!”
Triệu Bân loạng choạng, không đứng vững, hắn khom người, không ngừng ho ra máu, người thổi khói độc vào phòng hắn đêm đó chắc chắn là U Lan, nhiệm vụ cô ta nhận chính là ám sát hắn, có lẽ đây chính là nguyên nhân U Lan năm lần bảy lượt thể hiện sát khí với hắn.

Quá bất ngờ, thật sự quá bất ngờ!
Ngoài bất ngờ ra, Triệu Bân còn không kịp trở tay.

Bùa nổ lôi quang mua được trong buổi đấu giá đúng là không lãng phí, ra ngoài là dùng ngay trên người hắn, khiến hắn nổ tung xác.
Chơi dao sắt có ngày đứt tay.
Một cao thủ về bùa nổ như hắn cũng có ngày bị nổ tung xác.
Mà người khiến hắn nổ tung, lại chính là U Lan mà hắn từng cứu.
Thật đúng là thế sự vô thường, khi gặp lại lại nói linh tinh như vậy.
Chỉ bằng cuộc đối thoại đơn giản, cả ngọn núi bỗng trở nên yên lặng.
Triệu Bân bị thương rất nặng, vốn dĩ hắn đã cụt một tay, bởi vì bùa nổ lôi quang này mà suýt nữa bị nổ tới tàn phế, nhiều chỗ lộ cả xương và máu.

Vết thương nào cũng có lôi quang quấn quanh, máu chảy không ngừng, thân hắn đã bị máu nhuộm đỏ.
Dù vậy, hắn vẫn có át chủ bài.
Trong điều kiện bình thường, U Lan không thể giết chết hắn, cho dù hắn có bị trọng thương đi nữa.
Đây chính là bí mật của hắn.
Khuôn mặt của U Lan tái nhợt, cô ta từng tưởng tượng vô số lần về cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng lại không ngờ rằng cảnh tượng đó lại như thế này.

Cô ta là thích khách, hắn là mục tiêu mà người thuê chỉ đích danh muốn giết, thân phận hiện giờ của hai người, thật sự còn buồn cười hơn cả chuyện cười!
“Ai cử ngươi tới đây?”
Sự im lặng kéo dài cuối cùng cũng bị một lời nói của Triệu Bân phá vỡ.
“Không...!không biết!”
U Lan cúi đầu, thanh kiếm vô tình rơi khỏi tay U Lan phát ra tiếng leng keng, có lẽ U Lan đã quên đi nhiệm vụ của mình và có lẽ cũng quên đi mình là một sát thủ.
Nghiệt duyên!
Nếu U Lan cố gắng hết sức, có lẽ cô ta sẽ thật sự giết được Triệu Bân.
Nhưng cô ta không thể xuống tay được.
Không phải vì Triệu Bân từng cứu cô ta mà là vì Triệu Bân là ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của cô ta.

Cô ta sống gần 20 năm, ký ức quý báu nhất chính là kỷ niệm ở cái giếng cạn tối tăm đó, dù cho Triệu Bân đeo mặt nạ da người nhưng đêm hôm đó, một bên mặt kia đã sớm khắc sâu vào tâm hồn cô ta.

Nó đã vuốt ve an ủi trái tim cô ta, được cô ta coi như báu vật quý giá nhất.

Chính Triệu Bân đã kéo cô ta từ địa ngục trở lại trần gian.
Triệu Bân không cưỡng ép truy hỏi thêm, e rằng U Lan cũng thật sự không biết, mà cho dù có biết thì có thể cô ta cũng sẽ không nói, quy tắc của La Sinh Môn thế nào, khi còn bé hắn đã từng nghe nói rồi.
“Ta vẫn sẽ quay trở lại!”
Trước khi bỏ đi, U Lan quay lại nói, sau đó nhặt thanh kiếm rồi biến mất trong bóng tối.
Phụt!
Sau đó, Triệu Bân phun ra một búng máu, cuối cùng hắn không chịu đựng nổi mà nửa quỳ trên mặt đất, với uy lực của bùa nổ lôi quang, chỉ cần đủ lượng là sẽ khiến hắn nổ thành tro.
“Nha đầu kia không tệ!”, Nguyệt Thần cười nói.
“Cô ta điên lên thì mất hết tính người mà!”
Triệu Bân đã khoanh chân ngồi xuống, cố gắng lưu chuyển luyện thể pháp môn để trị thương.
Những lời của Triệu Bân cũng không phải là khen ngợi U Lan.
Một khi huyết mạch bộc phát, cô ta thật sự sẽ giống như một kẻ điên, gặp ai thì giết người đó.

Vào đêm đó nếu không phải hắn chạy nhanh, nếu không phải hắn da dày thịt béo đỡ được thì có lẽ mạng cũng mất rồi.
Tình huống bây giờ thật sự rất khó xử.
Đây đã là lần thứ hai hắn bị La Sinh Môn ám sát rồi, và lần sau lại kinh khủng hơn lần trước.
Nếu có lần sau, không chừng sẽ là một tên sát thủ cảnh giới Huyền Dương.
Tiếng xương cốt kêu răng rắc không dứt, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh thật sự rất bá đạo, nó có sức mạnh hồi phục thân thể thần kỳ.

Dù nổ cả xương cốt nhưng khi rèn luyện cơ thể, từng khớp xương sẽ dần khớp lại, đoạn gân bị đứt, cũng từ từ được nối lại.
Quác quác!
Đại Bằng bay từ trên không xuống, canh giữ bên cạnh hắn, trên người nó cũng có vết thương, có lẽ là trong lúc bị truy sát trước đó, nó bị hai con diều hâu đánh trúng.


Nhưng những vết thương này cũng không đáng lo, như trước đó đã nói, dù mất ký ức, nhưng tiềm lực của Đại Bằng cánh vàng vẫn còn, khả năng khôi phục vẫn rất tốt, mấy vết xước trên người cũng đã được hồi phục.
Thời gian từ từ trôi qua.
Khi trời gần sáng, Triệu Bân mới đứng dậy, lập tức dọn dẹp chiến trường.
“Tú Nhi, ngươi rất am hiểu thuật Áp Tinh nhỉ!”
Triệu Bân tìm một hang động, hắn còn tranh thủ nhìn sang Nguyệt Thần, hắn rất thích vu thuật của ông già lưng gù, làm một con rối nhỏ như vậy là đã có thể âm thầm giết chết kẻ khác, nếu như học được vu thuật này, hắn có thể giết người trong vô hình, quan trọng là rất an toàn nữa!
“Thần linh, không gì không biết!”
Lời nói này của Nguyệt Thần tràn đầy khí phách.
“Dạy ta đi!”
“Không dạy!”
“Tại sao?”
“Vu thuật tà ác, tích tụ oán hận, khi là phàm nhân thì thể hiện không quá rõ ràng, đợi khi ngươi thành tiên thì nó sẽ trở thành nhân quả nghiệp chướng, tổn hại căn cơ chỉ là nhẹ, phần lớn sẽ chỉ có kết cục thất bại thôi!”, Nguyệt Thần bình tĩnh nói, nghe giọng điệu thâm trầm này của cô ta, chắc thứ này liên quan đến rất nhiều điều.
“Dạy ta chú định thân cũng được!”
Triệu Bân cười ha ha, lập tức đổi chủ đề, trải qua một trận tử kiếp, dù sao hắn cũng phải có chút lợi ích chứ! Trước kia cũng như vậy, nếu chịu đánh sẽ được thưởng một bộ bí pháp.
“Nói thì dễ!”
Nguyệt Thần không keo kiệt, ánh sáng vàng liền chiếu xuống, tự nó tổ hợp lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.