Vô Thượng Luân Hồi

Chương 420: 420: Đúng Là Một Tên Nhóc Quá May Mắn





"Nước sông bốc hơi hết rồi, ánh mặt trời ngày hôm nay thật đáng sợ!"
"Bao nhiêu năm qua ta chưa từng gặp thời tiết nóng đến như vậy".

Bên ngoài có rất nhiều người cũng đang lau mồ hôi nhễ nhại, trợn mắt lè lưỡi.

Hự!
Triệu Bân ngước mặt lên trời, dùng tay mở mí mắt ra, cưỡng ép mở to hai mắt.

Ánh mặt trời khiến cho hai mắt của hắn nóng rát vô cùng, giống như bị ném vào lò lửa nung nóng, không chỉ đau đớn khó nhịn, mà còn có cảm giác như hai mắt sắp biến thành tro bụi.

Hắn lại vận chuyển công pháp luyện mắt.


Đồng thời, hắn còn lưu chuyển công pháp Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, bởi vì tinh kim Phượng Thể còn chưa hoàn toàn dung hợp vào bên trong cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể gây họa.

Nguyệt Thần không lừa gạt hắn, tinh kim Phượng Thể đúng là có công hiệu hấp thụ ánh sáng cực mạnh.

Ánh mặt trời chiếu sáng thiêu đốt khắp nơi, khiến cho quần áo của hắn cũng bị cháy đen, đáng sợ nhất là đôi mắt của hắn đã đỏ ngầu những tơ máu, khóe mắt còn chảy ra dòng máu đen nhánh, sau đó đôi mắt của hắn lại giống như đã hóa thành vầng thái dương, từng tia nắng nóng cực độ chiếu thẳng vào bên trong, khiến cho luồng ánh sáng như khắc sâu vào đôi con ngươi.

"Đúng là một tên nhóc quá may mắn".

Hôm nay Nguyệt Thần không ngủ, chỉ ngồi trên mặt trăng lặng lẽ quan sát.

Nếu không có tinh kim Phượng Thể, Triệu Bân sẽ không luyện ra Thiên Nhãn.

Bây giờ có được tinh kim Phượng Thể rồi thì hắn nhất định sẽ luyện thành, cho dù không luyện thành một đôi thì vẫn có thể luyện thành một bên mắt, là mắt trái hay mắt phải, tất cả đều tùy thuộc vào bản thân của Triệu Bân.


Hự!
Triệu Bân gầm lên, cảm giác vô cùng thống khổ.

Hôm nay ánh mặt trời quá kinh khủng, hắn đứng ở trên đỉnh núi, thân thể cũng bị nướng khét, ngay cả khí huyết cũng đều bị bốc hơi, cho dù hắn có công pháp luyện mắt những vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn, máu tươi từ hai tròng mắt tràn ra, vương ra khắp mặt mũi.

Hắn đã trải qua một ngày vô cùng khó khăn.

Hắn đang tôi luyện máu thịt, cũng đang tôi luyện hai tròng mắt.

"Không đủ".

Nguyệt Thần nhìn sắc trời rồi khẽ lắc đầu, mặt trời đã dần dần lặn xuống đằng tây, ánh sáng đã dần suy yếu, ngày cực dương trăm năm mới có một lần cũng không đủ để giúp cho Triệu Bân luyện ra được một đôi Thiên Nhãn, chỉ có điều cũng có thể miễn cưỡng luyện ra được một bên.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.