Vô Thượng Luân Hồi

Chương 439: 439: Cảnh Tượng Sau Đó Cực Kì Đã Mắt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Triệu Bân hét lớn lên, một tay bấm ấn quyết, một lá bùa ảo ảnh lớn tầm ba bốn trượng từ trên trời rơi xuống, phủ lên mặt đất.

Loại bùa chú không có chút uy lực gì với võ tu này lại vô cùng bá đạo ở đây, những cánh tay đầy máu đều thu về lại, còn nghe thấy được tiếng than khóc văng vẳng truyền từ dưới đất lên.

Nửa tiếng sau hắn mới chạy ra ngoài.

À, không đúng, là bò ra ngoài.

Hắn rất giỏi đánh nhau, nhưng không thể đánh lại nhiều huyết nhân như thế.

Những vết thương be bét máu khắp người đều do móng vuốt sắc nhọn của bọn chúng cào ra, mỗi vết thương đều dính chất dịch màu xanh lá, đó là độc xác chết và hơi thở xác chết, chúng dính vào máu của hắn thì lại biến thành bọt trắng, kêu lên xẹt xẹt, nghe cứ như đã bị dính bột hủy xác.

Phụt!
Triệu Bân cắn răng, lôi ngọn lửa ra, từng tia lửa chui vào trong kinh mạch, tràn vào lục phủ ngũ tạng, bao trùm lấy toàn thân hắn, đốt cháy độc xác chết, đánh tan hơi thở xác chết.

Những vết thương còn lại đều là chuyện nhỏ.

Không có vết thương nào mà linh dịch tiên lộ không thể trị khỏi.

“Đừng đùa nữa được không hả?”
Triệu Bân ngồi bệt xuống dưới gốc cây cổ thụ, liếc Nguyệt Thần một cái.


Hắn chắc chắn cô nàng này biết mảnh đất đó có huyết nhân, vậy mà cũng không thèm nhắc nhở hắn một tiếng, may mà hắn mạng lớn, nếu không thì đã bỏ mạng trong đó thật rồi.

Chỗ này là hang động Quỷ Minh đấy, cô không sợ ta bị giết chết hả?
“Đấy cũng là một kiểu tu hành”.

Câu trả lời của Nguyệt Thần đúng như những gì Triệu Bân đoán.

Bất luận là gì, chỉ cần đến chỗ của Tú Nhi thì đều có thể liên quan đến tu hành hết.

Triệu Bân không trả lời, chỉ đảo mắt nhìn một vòng.

Nói tới tu hành thì tu hành đến thật.

Gốc cây cổ thụ mà hắn tựa lưng cũng không bình thường, lúc nhìn thì hắn thấy rất nhiều dây leo và rễ cây quấn lấy nhau, bò về phía hắn.

“Thụ yêu?”, Triệu Bân lập tức đứng dậy.

Hắn vẫn chưa chạy khỏi đó thì đã bị dây leo quấn lấy, hết vòng này đến vòng khác, trói chặt hắn.

Nó siết chặt đến mức xương tay xương chân đều kêu lên kít kít, suýt chút là lục phủ ngũ tạng đều bị nôn ra hết.

Nhìn đi!
Không hổ là cấm địa, chỗ nào cũng có bẫy.


“Chém!”
Triệu Bân hừm một tiếng lạnh lùng, cơ thể đã bị trói chặt nên hắn đã dùng hồn điều khiển kiếm, chém về phía dây leo.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp độ cứng của dây leo.

Mẹ nó, chém một nhát mà không đứt!
Chém không đứt thì căng rồi đây, dây leo siết chặt đến cực độ, còn cái miệng trên cành cây của cây cổ thụ thì đã há to ra.

Đúng thật là Thụ yêu, nó đã nuốt chửng hắn vào trong.

A!
Triệu Bân hừ một tiếng, lúc xuất hiện lần nữa thì hắn đã ở trong bụng của Thụ yêu rồi, có rất nhiều cánh tay hình cành cây hơn nữa còn rất bết dính, mùi hôi nồng nặc khiến người ta lợm giọng buồn nôn.

“Đốt chết ngươi!”
Triệu Bân lớn tiếng mắng rồi lôi địa hỏa ra, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.

Cây đều sợ lửa.

Hắn nghĩ không sai, những nhánh cây như cánh tay đụng phải lửa thì lập tức rụt lại.

“Ăn ta hả? Cho ngươi ăn ta này!”
Triệu Bân thi triển thần uy, ngọn lửa cũng bao trùm Tử Tiêu, kiếm chém loạn xạ.

Trước đó Tử Tiêu chém dây leo không đứt nhưng bây giờ có thêm lửa và sấm sét thì cực kỳ sắc bén, đi tới đâu là chém tới đó.

A!
Cảnh tượng sau đó cực kì đã mắt
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.