Vô Thượng Luân Hồi

Chương 699-700



Chương 699:


Thành cổ Cửu Dương dưới ánh trăng rất náo nhiệt, người người nói chuyện rôm rả, đèn lồng đỏ treo trên cao, tiếng rao bán vang lên không ngừng, trông có vẻ rất phồn hoa.

“Bà cô của tôi ơi, cô chạy đi đâu thế?”
Không biết từ đâu chui ra ba lão già, túm lấy Thanh Dao.

Đấy là người được Yên Thiên Phong phái đến để bảo vệ Thanh Dao, vì lạc nhau nên họ đã chờ ở thành cổ Cửu Dương, họ đã đợi suốt mấy ngày rồi, ai cũng giống như đang ngồi trên đống kim, nếu họ để lạc mất con gái của Yên Thiên Phong, ông ta không chưởng chết bọn họ mới lạ.

Cũng may, bọn họ đã đợi được rồi, Thanh Dao vẫn còn sống, hơn nữa còn chạy nhảy tung tăng.

“Có chút sự cố nhỏ!”, Thanh Dao mỉm cười.

Đến lúc cô ấy quay lại thì đã không thấy Triệu Bân đâu nữa, hắn đã biến mất trong dòng người đông đúc.

“Vậy là đi rồi sao?”
Thanh Dao lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.


“Tiểu thư?”
“Ta mệt rồi, nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng lên đường”.

Thanh Dao nói xong thì đi thẳng vào nhà trọ, cô ấy quay lại nhìn mấy lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng ấy đâu.

Bên này, Triệu Bân đã tìm một phòng trọ và đóng chặt cửa phòng lại.

Sau đó lấy mặt nạ da người ra.

Đấy không phải là mặt nạ da người bình thường mà là được làm từ chất liệu hiếm có, gần như loại chất liệu nào cũng là loại hiếm có của Đại Hạ.

Nếu đắp loại mặt nạ da người này lên mặt thì những loại mặt nạ bình thường không thể bì được.

Nếu có phương pháp đặc biệt để áp sát vào mặt thì thật sự có thể thay đổi đường nét của ngũ quan, khuôn mặt cũng có thể thay mới, không như dị dung thuật, e là đến cấp Thiên Võ cũng không thể nhận ra được, vì sau khi luyện mặt nạ da người vào thì đó sẽ là khuôn mặt thật.

Tuy nhiên, thuật pháp này có thời gian hạn chế.

Nhìn vào đẳng cấp của loại mặt nạ da người này, cho dù bảy tám năm nữa chắc vẫn còn có thể dùng được.

Đã phải lấy một thân phận khác gia nhập Thiên Tông, cần phải thay đổi diện mạo, dùng mặt nạ da người này rất thích hợp, con đường báo thù còn rất dài, hắn cũng đã sẵn sàng sống với một thân phận khác.

Chưa suy nghĩ nhiều, hắn đã ngồi vào bàn.

Trên bàn có một chiếc gương đồng, ngồi đối diện với tấm gương, hắn liếc nhìn gương mặt hiện tại của mình lần cuối, bởi vì năm dài tháng rộng sau này hắn sẽ không được gặp lại gương mặt này nữa.

Không chút lưu luyến, hắn dùng dao găm rạch ba đường ở trên mặt, sau đó đeo lên tấm mặt nạ da người.

Mặt nạ nhiễm huyết, từng chút một bị lôi điện dung hợp vào gương mặt thật, dường như còn có tiếng xương kêu rất nhỏ.

Tấm mặt nạ da người kỳ dị, dung hợp vào gương mặt thật cũng tạo nên một hiệu quả kỳ dị, theo Triệu Bân thấy, nó thật sự có thể thay đổi hình dáng ngũ quan, cho tới khi hắn mở mắt ra thì bên trong tấm gương đã là một gương mặt hoàn toàn khác, là một gương mặt rất bình thường, góc cạnh rõ ràng, nhưng đường nét lại không giống như trước đây nữa.

Gương mặt này bình thường đến mức tầm thường, có thể tìm được cả đám người giống như thế này ở trên phố.

Đối với Triệu Bân mà nói, có đẹp trai hay không cũng không quan trọng, thứ hắn muốn chính là một bộ mặt khác, khiến cho người khác nhìn vào sẽ không nghĩ tới hắn là Triệu Bân, lại càng không nghĩ tới Triệu gia, như vậy mới là tốt nhất.

.
Chương 700:


Sau khi thay đổi nhân dạng của mình, hắn lấy thanh kiếm đen nhỏ dung luyện vào trong kiếm Long Uyên.

Sau đó, hắn lại tiếp tục trị thương.

Lúc trước hắn không biết quý trọng, linh dịch tiên lộ sớm đã tiêu hao hết, không còn thần thông tái sinh xương cốt, nội thương của hắn càng ngày càng nặng, qua ba đến năm ngày cũng chưa chắc có thể hồi phục lại được như cũ.

Hắn cảm thấy hai mi mắt nặng nề, liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Lần này hắn ngủ rất lâu.

Sáng sớm, dòng người đi lại tấp nập trên phố, mấy người Thanh Dao cũng ở trong dòng người, cô ấy vẫn chưa chết tâm, trước khi rời thành còn nhìn trái nhìn phải, khiến cho ba đại lão đi bên cạnh đều phải nhíu mày.

Chỉ có quỷ mới biết cô ấy đang tìm thứ gì, mà cho tới khi ra khỏi thành cổ Cửu Dương thì cô ấy cũng không tìm được.



“Đi rồi sao?”, Thanh Dao lẩm bẩm trong lúc đã đi càng lúc càng xa.

Cho dù lúc này Triệu Bân có đứng ở trước mặt của cô ấy thì cô ấy cũng không nhận ra.

Hự!

Triệu Bân tuy đang ngủ say, nhưng tình trạng của hắn cũng không tốt.

Hắn gặp ác mộng, trán đẫm mồ hôi, hai lông mày nhíu lại đau đớn, còn thống khổ kêu rên, giống như đã bị nhốt ở trong mộng, không thể tỉnh dậy, mãi mãi chìm trong cõi mơ hồ.

Trong bóng tối, hắn dường như nhìn thấy một cánh cổng, một cánh cổng khổng lồ trôi trên bầu trời, nhưng xa xôi cách trở.

Trong bóng tối, hắn dường như cũng nhìn thấy một tia sáng, chính xác mà nói thì đó là một bóng dáng huyễn hoặc, mang sắc thái tươi trẻ vĩnh hằng, giẫm lên hư không vô biên, bay về phía cánh cổng khổng lồ cao vút trên bầu trời kia.



"Nếu ta chết, thì ngươi tới".

Trong bóng tối, hắn lại nghe vọng ra thanh âm trầm trầm cổ quái, giống như mang theo kỳ vọng vượt qua không gian thời gian, lại cũng giống như một lời nguyền, sẽ kéo dài mãi bên tai của hắn, không hề tiêu tan.

Ah!

Hắn đột ngột gầm lên, rồi ngồi bật dậy thở hổn hển.

"Người đàn ông đó là ai?"

Triệu Bân vừa tự lẩm bẩm vừa day trán.

Trong chớp mắt, hắn không thể phân biệt được đâu là thực và đâu là ảo, hắn luôn cảm thấy mình dường như vẫn đang còn ở trong một giấc mơ.

Thật lâu sau, hắn mới có thể khôi phục thanh tỉnh.

"Người đàn ông đó là ai?"

Vẫn là câu hỏi này, không biết ai đã nói với hắn lời đó.

"Mở cửa, mở cửa".

Trong lúc hắn đang lẩm bẩm, thì đã có tiếng đập cửa ồn ào bên ngoài cộng thêm tiếng quát lớn.

Không đợi hắn mở cửa thì cửa phòng đã bị người đá văng, một đám lính cầm kiếm xông vào, trông hết sức hung hăng. Sau khi liếc nhìn Triệu Bân, bọn chúng lại nhìn lướt qua căn phòng rồi đưa ra trước mặt Triệu Bân bức chân dung của một cô gái, trên trán của cô gái còn có khắc chữ "thù" vô cùng chướng mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.