Vô Thượng Luân Hồi

Chương 731: 731: “có Ta Đây Mà Đừng Sợ”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Không thể như thế được!”
Lão đạo áo liệm đứng trên một tảng đá, tay cầm chiếc la bàn cũ nát, nhìn tới nhìn lui, khi lại ngửa đầu lên cứ như đang thử xem bầu trời sao trên kia có hiện tượng gì, miệng cứ lải nhải không ngừng.

"Người sống hay là người chết”.

Triệu Bân vẫn còn nhìn xuống người mình, ánh mắt sáng tối không rõ.

Lúc nãy hắn nghe cực kỳ rõ ràng, chữ “cút” đó đầy uy nghiêm, đạo sĩ béo cảnh giới Địa Tàng còn sợ đến nỗi tè ra quần, có thể thấy sự tồn tại trong ngôi mộ đó… Đáng sợ đến mức nào.

“Ngươi, chắc không phải là người giữ mộ đâu hả!”
Lão đạo sĩ béo vừa xem la bàn vừa hỏi.


Triệu Bân khẽ lắc đầu, chẳng những hắn không phải mà bọn Nhược Thủy có lẽ cũng không phải, trông vẻ mặt người trong thôn có thể thấy họ không biết nơi này có ngôi một, từ đó cho thấy ngôi mộ này còn tồn tại lâu hơn cả cái thôn này.

“Nào, nghỉ ngơi một lát”.

Lão đạo cất la bàn đi, đặt mông ngồi xuống, tiện tay lấy tẩu ra, châm xoẹt xoẹt, làn khói lượn lờ bay lên cứ như đang tu tiên, người lúc nãy mới sợ đến nỗi vãi cả ra quần mà giờ lại bình tĩnh như chưa có gì xảy ra.

Triệu Bân bèn đi tới, hắn đang cố gắng phá hủy ký hiệu dây thừng, không muốn ở lại nơi này.

“Đừng phí sức làm gì nữa, ngươi không trốn được đâu”, lão đạo áo liệm xua làn khói đi, sau đó tiếp tục hút: “Thế này nhé, ta dẫn ngươi cùng xuống đó, trộm mộ cũng phải xem sắc trời, canh giờ này không hợp với bát tự của ta, chờ một lát để giờ tý qua đã”.


“Ta không đi đâu, ta còn có việc", Triệu Bân cười gượng, vẫn đang cố gắng gỡ dây thừng, trộm mộ tổn hại đến âm đức lắm, nhỡ đâu đụng phải xác chết sống dậy hay xác chết biến đổi thì sao, hai người bọn họ chẳng phải quay ra nữa.

“Có ta đây mà đừng sợ”.

“Có lão ở đây ta mới sợ đấy”.

“Hậu bối thành thật như ngươi thế này không nhiều mấy nhỉ”, lão đạo áo liệm bùi ngùi nói.

“Vãn bối chỉ là cảnh giới Chân Linh, không thể làm được gì đâu”.

Cuối cùng Triệu Bân cũng từ bỏ, hơi hối hận vì đã tới đây, lẽ ra hắn nên cắn răng trốn đi.

“Mộ bình thường thì không cần tới ngươi giúp đỡ đâu! Nhưng ngôi mộ này thì phải tìm một kẻ có thân đồng tử theo cùng”, lão đạo áo liệm ngáp một cái, có lẽ là đang nhàm chán nên mới ngồi kể cho Triệu Bân nghe về mấy chuyện trộm mộ này nọ lọ chai: “Các ngôi mộ đều có sự khác biệt, người hạ mộ, cách hạ mộ, canh giờ… Cũng có rất nhiều cái cần để ý, ngôi mộ như thế thì hai người đi xuống sẽ hợp ký hơn, còn phải buộc lại bằng dây Âm Dương nữa, ừm… Chính là cái dây thừng ký hiệu đang trói ngươi đấy, nó không phải là dây thừng bình thường…”
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.