Vô Thượng Luân Hồi

Chương 878-879



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 878:


Đường đường là cao thủ cấp Thiên Võ, dù chỉ còn một hơi thở nhưng vẫn có thể ép chết hai tên tép riu như thường, thế còn cần chạy sao?
“Đức vua, vãn bối phải quấy nhiễu đến sự yên tĩnh của hai vị rồi!”
Trong lúc bay ngược về sau, Triệu Bân cố xoay người, nghiến chặt răng.

Lúc bỏ chạy, hắn đã bấm ấn quyết từ lâu, là ấn quyết thuật trầm quan.

Hắn biết mình không thể chạy thoát được nên chỉ có thể mượn sức mạnh để giải vây, đó cũng chính là vua Âm Nguyệt và vua Man.

Ù! Ù!
Khi ấn quyết hoàn thành thì tiếng ù ù đột ngột vang lên.

Sau đó, hai cỗ quan tài cỗ bằng đá đồng thời đội đất bay lên, âm khí ngùn ngụt, toát lên uy áp của Thiên Võ, đó không phải là uy thế giả tạo mà là cấp Thiên Võ thật sự.

Vì hai cỗ quan tài đá che lại trước mặt Triệu Bân và lão già râu chữ bát nên lực hút của Hùng Thương cũng bị chặn lại, không thể nào hút hai người họ lại được.


Ông ta đã bị uy áp trên quan tài đá làm chấn động đến mức khó chịu hừm lên.

“Chà chà! Xác ướp cổ cấp bậc Thiên Võ sao?”
Lão già râu chữ bát ngã xuống đất, kinh ngạc đến mức liên tục nuốt nước bọt.

Nhìn đi, lão ta biết Triệu Bân còn có tuyệt chiêu mà, nhưng thật sự không ngờ hắn có át chủ bài quân bài đáng sợ như thế.

Một cấp Chân Linh nhỏ bé không chỉ có thể thi triển được uy thế Thiên Võ mà còn thông thạo thuật trầm quan mà chỉ có tộc xác chết mới biết.

Nhưng những chuyện đó đều không là gì, đáng sợ là trong hai cỗ quan tài đá đó đều là xác ướp cổ cấp Thiên Võ.

“Có hi vọng rồi!”, Triệu Bân lảo đảo.

Vì dùng thuật trầm quan, hơn nữa còn phải triệu hồi tới hai hai cỗ quan tài cùng một lúc nên chân nguyên đã bị tiêu hao hết.

Có điều, hiện tại thật sự có hi vọng rồi! Kéo hai vị vua ra thì ít ra cũng có một nửa cơ hội thắng cuộc.

Dù là hai xác ướp nhưng lại không phải là xác ướp cổ bình thường, lúc bọn họ còn sống đều là biểu tượng của thời đại, bất luận là vua Âm Nguyệt hay là vua Man thì ai cũng là những nhân vật không có đối thủ cùng cấp bậc, nếu hai người họ liên thủ với nhau, muốn đánh một cấp Thiên Võ gần chết thì chắc là dư sức, hắn có lòng tin về chuyện này.

“Trước đó, khi bị đuổi giết sao lại không gọi ra?”
Lão già râu chữ bát liếc nhìn Triệu Bân, có lá bài mạnh như thế mà còn chạy cái nỗi gì?
“Với đạo hạnh của ta, không thể khống chế được bọn họ!”
Triệu Bân lau máu bên khóe miệng, mặt trắng bệch.

Câu nói đó là thật, không có Nguyệt Thần thì hắn thật sự không thể khống chế nổi hai xác ướp cổ cấp Thiên Võ đó, ít ra thì Nguyệt Thần có thể giao tiếp với bọn họ, còn hắn lại không.

Với cục diện bây giờ, nếu như chưa đến thời khắc sinh tử thì đồ ngốc mới đi làm phiền đến sự yên tĩnh của mấy vị vua, hắn không còn cách nào nữa, đã bị ép đến đường cùng rồi.

“Sao có thể? Xác ướp cổ cấp Thiên Võ!”
Hùng Thương loạng choạng, cuối cùng cũng không đứng vững, ông ta không thể nào tin nổi.

Chỉ là một tiểu bối cấp Chân Linh, còn không phải là người của tộc xác chết mà lại thông thạo thuật trầm quan, còn có cả xác ướp cổ cấp Thiên Võ, mà tới hai vị.

Niềm vui bất ngờ này khiến ông ta không kịp trở tay.

Mẹ nó, bất ngờ quá đi mất!
Ầm! Đùng!
Tiếng nổ vang lên, hai cỗ quan tài đá đều nổ tung.

Hoặc cũng có thể nói là vua Âm Nguyệt và vua Man đã đá bay nắp quan tài.

Đã là vua thì xuất hiện cũng phải có khí thế của vua chứ.

Người thường đều phải tự mở nắp quan tài nhẹ nhàng, hai vị này thì hay, trực tiếp đá ra luôn.

Chủ yếu là vì nổi giận đó mà, đang ngủ yên lành lại bị gọi giật ngược dậy để đến chỗ này.

Dù gì cũng là hai vị đế vương, cũng từng xưng hùng xưng bá mà sao lại xem họ như thú thông linh thế kia?

“Tiền bối, thật sự vì hết cách thôi!”
Triệu Bân vội chắp tay, khom người, là hắn đã quấy rối sự yên tĩnh của hai vị vua.

Lão già râu chữ bát cũng vậy, suýt chút là lão ta đã quỳ xuống, uy áp của hai vị vua quá đáng sợ.

Họ thật sự là những vị vua, dù đã chết nhưng khí thế vẫn chấn động Bát Hoang, chỉ với khí thế này không thôi thì đã không phải là đối tượng mà lão ta có thể chống đỡ nỗi.

Hai vị vua không nói gì, chỉ nhìn Hùng Thương.

So với hai tên nhãi nhép như Triệu Bân và lão già râu chữ bát, hai vị vua có hứng thú với Hùng Thương hơn, đấy là cao thủ cấp Thiên Võ, khí tức Thiên Võ lộ ra rõ ràng, khơi dậy uy nghiêm vô địch thiên hạ của bọn họ lúc còn sống.

Bọn họ đều là phần tử hiếu chiến nên đều thích cấp Thiên Võ hơn, hiếm khi đến một chuyến, họ phải luyện vài chiêu.

“Vua Âm Nguyệt!”
.

Chương 879:

Xác ướp cổ không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ đó là xác ướp cổ Thiên Võ, xác ướp cổ Thiên Võ cũng không đến nỗi ghê, ghê ở chỗ thời còn sống người đó quá mạnh mẽ, chẳng hạn như hai người này đều là đệ nhất thiên hạ, đến nay vẫn được tôn sùng như một huyền thoại.

Xác ướp cổ như thế, dù ông ta đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất vẫn khó đánh lại một người, lại càng miễn bàn đến tận hai người, càng không phải tính đến chuyện bây giờ ông ta đang bị thương nặng, ở trạng thái nửa sống nửa chết thế này, ông ta đã ngốn quá nhiều khí huyết nên cần phải luyện hóa càng nhanh càng tốt, thời khắc quan trọng thế này mà chống lại vua Man và vua Âm Nguyệt thì chắc chắn sẽ thua thảm hại.

“Đúng là đáng chết”.

Dù là Thiên Võ thì Hùng Thương cũng muốn nghiến răng nghiến lợi.

Nuốt nhiều cảnh giới Địa Tàng và cảnh giới Huyền Dương như thế, cuối cùng một tên cảnh giới Chân Linh lại cho ông ta một phần hậu lễ, biết thế ông ta đã giết chết Triệu Bân từ đầu.

Rầm! Ầm! Ầm!

Vua Âm Nguyệt cử động, vua Man cũng nhấc chân đi song song, một người cầm rìu chiến, người kia cầm kích to, một kẻ sức mạnh khổng lồ, một người cơ thể cứng rắn như sắt, một người danh chấn bốn bể, một người bát hoang nghe tên, có lẽ do cơ thể quá nặng nên thậm chí mỗi bước chân đều khiến mặt đất phát ra tiếng bịch bịch, hệt như hai vị chiến thần bước qua năm tháng vượt sông vượt biển đến đây, đó là hơi thở của sự tang thương và bá đạo.

“Thật… Thật đáng sợ!”

Râu chữ bát nuốt nước miếng thật mạnh, đứng cũng chẳng vững nữa.

Lão ta đứng không vững thì Triệu Bân cũng thế, hắn bị chấn động đến nỗi ho ra máu.

Nhìn đối diện thấy Hùng Thương vẫn còn sống đứng rụt vào một bên, có lẽ là sợ hai vị vua này cũng ép đến, thật là con mẹ nó chói mắt, rõ ràng là cùng cấp, thế mà tên cảnh giới Thiên Võ như ông ta lại hơi hèn.

Hôm nay không nên cậy mạnh làm màu, chạy là thượng sách

Hùng Thương thầm nghĩ, chẳng cần phải đắn đo gì, vừa xoay người lập tức bỏ chạy, hai đánh một, đánh cái con khỉ.

Rầm!

Thấy ông ta bỏ chạy, vua Âm Nguyệt bước tới.

Bước chân đó, dù là Triệu Bân sở hữu thiên nhãn cũng không thể thấy rõ, hắn chỉ thấy một vệt sáng lướt qua.

Khi nhìn thấy rõ vua Âm Nguyệt lần nữa thì ông ta đã chặn đường Hùng Thương, kích đâm thẳng tới.

“Ngươi…”

Hùng Thương lập tức tái mặt, tại sao một xác ướp cổ thế này lại có tốc độ nhanh đến thế.

Tia lửa lóe lên, ông ta cố gắng điều động chân nguyên, nhanh chóng tạo thành áo giáp hộ thể, trước người là một tấm chắn cực kỳ dày dặn, chỉ vì cú đâm của vua Âm Nguyệt cực kỳ bá đạo.

Bộp! Răng rắc! Phập!

Ba âm thanh tạo thành một chuỗi liền mạch.

Giáp mà Hùng Thương tạo ra đã bị kích của vua Âm Nguyệt đánh nát, sau đó Hùng Thương cũng bay lên, trong lúc bay đã phun một ngụm máu, không biết là do bị thương hay bị cắn trả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.