Vô Thượng Niết Bàn

Chương 153: Hố Người



Lão già hết nhìn nơi bị đại địa phù oanh tạc, lại nhìn đến Bạch Hàn Phong, miệng lão mở lớn, có vẻ rất ngạc nhiên và hoảng loạn, thứ mà lão nghiên cứu rất nhiều năm không ngờ vào tay một thanh niên lại đơn giản đến vậy,.

Mặc dù do vị trí địa lý, lão ít có cơ hội được tiếp xúc với các môn phái chế phù cao cấp, nhưng lão vẫn biết rằng, chế ra một tấm -phù khó khăn và tốn kém thế nào, thanh niên trước mắt lão có thể tiện tay làm ra một tấm phù như vậy, đủ thây tạo nghệ của hắn về mặt chế phù hết sức uyên thâm, chắc hẳn chính là đã từng được học tại một môn phái chế phù nào đó.

Nếu Bạch Hàn Phong đọc được suy nghĩ của lão lúc này thì sẽ phải giật mình vì lão đoán rất đúng về hắn, lúc này hắn thấy lão há mồm nhìn mình thì tươi cười hỏi lại:

“Tiền bối thấy thế nào”

Lão già lại nhìn lại bãi đất bị đại địa phù kia đánh cho nát bấy rồi nói:

“Vừa rồi ngươi làm thế nào, có thể tiết lộ một chút phương pháp được chăng, lão đây vô cùng cảm tạ”

Bạch Hàn Phong lắc đầu nói:

“Không được, đây là bí mật của tông môn, không thể tùy tiện tiết lộ cho người ngoài”

Lão già thú tộc nghe vậy thì lập tức thay đổi thái độ, lão trợn mắt lên nói:

“Nhóc con, ta nói như vậy là còn cho ngươi mặt mũi, nếu ngươi không muốn dễ dàng, ta sẽ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ, đến khi nào khai ra mới thôi”

Bạch Hàn Phong cười khẩy, hoàn toàn không hề sợ hãi, chỉ cần hắn báo ra thân phận thành chủ của mình, chỉ sợ lão già này sẽ cụp đuôi mà chạy,

Nên biết trong địa bàn của yêu tôn, thành chủ tuy chỉ là chức sắc bé bằng hạt mè, nhưng chính là người quản lý cấp cơ sở, thay mặt yêu tôn quản lý thành trấn, truy tìm tài nguyên, thu nhặt dược liệu, trấn an thú dân chính là do bọn họ làm, nếu như có kẻ dám giết một thành chủ, thì thuộc hạ của yêu tôn sẽ truy tìm hắn đến tận chân trời góc bể, nếu không như thế các yêu tôn ở trên cao đừng có mong được hưởng dụng cái gì.

Hơn nữa cho dù đánh nhau thật đi nữa hắn cũng không sợ lão già này, cho dù không đánh được hắn hoàn toàn có thể an toàn rút lui cho nên hắn vẫn nhìn lão già kia cười không hề sợ hãi:

“Hay ta và lão cá cược”

Bạch Hàn Phong vừa cười vừa nói:

“Cá, cá thứ gì”

Lão già thú tộc ngờ vực hỏi lại, Bạch Hàn Phong tiến lên đối diện với lão rồi nói:

“Lão cho rằng lão mạnh hơn ta, bây giờ thế này đi, chúng ta tỉ thí sức mạnh, nếu lão thắng, ta không chỉ dạy cho lão toàn bộ những gì ta biết về chế phù mà còn cho lão một thân phận quan phương, ăn ở của lão sẽ do ta đài thọ”

“Thế nếu ta thua”

Lão già thú tộc lại hỏi

“Dễ lắm, nếu lão thua, lão sẽ phải theo ta làm bảo tiêu cho ta mười năm, còn nếu lão không tỷ thí hôm nay có đánh chết ta cũng không nói gì”

“Hử”

Lão già bắt đầu âm thầm đánh giá bạch hàn phong, lão nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy hắn có tu vi Linh Sư hậu kỳ, cho dù mười tên như hắn lên một lúc cũng không đủ cho lão nhét kẽ răng,

Rồi lão lại nhìn sang Toàn phong, tên này cũng không khá hơn gì, chỉ bằng hai tên này mà muốn thắng mình xem ra là không thể,

Nghĩ như vậy lão liền nói:

“Được lắm, chúng ta ngay lập tức bắt đầu”

Lão nói xong thì ngay lập tức khí tức toàn thân hoàn toàn biến đổi, từ vẻ hèn hạ đột nhiên trở nên khác biệt hoàn toàn, nhìn lão lúc này như một vị nhất đại tông sư, chuyện đó cũng chưa là gì, cái chính là khí tức của lão lúc này khiến cho Bạch Hàn Phong và Toàn Phong há hốc mồm

“Yêu Đan bát trọng thiên”

Không ngờ lão già nhìn qua có vẻ hèn mọn này lại có cảnh giới cao như vậy, Yêu Đan bát trọng tương đương với Linh Anh sơ kỳ của nhân loại, cũng tương đương với Yêu thú Thập cấp.

Nhìn thấy vẻ mặt ngốc trệ của Bạch Hàn Phong lão liền cảm thấy hết sức tự mãn:

“Thế nào, ngươi còn không mau nói ra để lát nữa tránh khỏi đau đớn”

Bạch Hàn Phong cười:

“AI thua ai thắng còn chưa biết được, thế nhưng trước hết chúng ta phải lập huyết thệ đã, tránh cho khi lão thua lại dùng tu vi bắt chẹt bọn ta”

Cái gọi là huyết thệ, chính là lời thề tối cao của một tu sĩ với một tu sĩ khác, yêu thú và thú tộc cũng có lời thề này, một khi đã nói ra mà không thực hiện lời thề này, trong lòng sẽ sinh ra tâm ma, sau này cực kỳ có hại cho tiến cấp, vì vậy nếu không phải có nguyên nhân cực kỳ đặc biệt thì không một kẻ nào dám phản lại huyết thệ, đó mới chỉ là huyết thệ tự lập với nhau,

Còn nếu như huyết thệ mà có quan phương chứng kiến, thì một khi vi phạm sẽ bị truy sát đến chết thì thôi, bởi vì tài sản sẽ thuộc toàn bộ người truy sát,

Lão già thú tộc Nghe Bạch Hàn Phong nói thì đáp ngay,

“Huyết thệ thì huyết thệ”

Bạch Hàn Phong nói với Toàn Phong:

“Ngươi, ra đây làm chứng”

Chuẩn bị xong xuôi, Bạch Hàn Phong và lão già thú tộc kia cả hai đều giơ tay phải lên, từ trên tay hai người toát ra một sợi chỉ đỏ kỳ dị, hai sợi chỉ này xoắn vào nhau trên không trung tạo thành một cái đồ hình hết sức cổ xưa. Bạch Hàn Phong nói trước:

“Ta Bạch Hàn Phong, thề dưới đạo tâm, nếu như thua cược, mà lật lọng sẽ bị tâm ma quấy nhiễu, thiên đạo bất dung, mãi mãi không được siêu sinh”

Bạch Hàn Phong nói xong thì nhìn về phía lão già thú tộc ở phía đối diện, lúc này lão cũng mở miệng nói:

“Ta Tử An thề với tâm ma, nếu như lật lọng, linh hồn sẽ bị đánh vào âm ty địa phủ, mãi mãi không được siêu sinh, “

Khi cả hai đã phát thệ, liền đập tay vào nhau, hai sợi chỉ đỏ sáng lên ma mị, như đánh dấu cho huyết thệ đã hoàn thành. Lúc này lão già thú tộc mới nói:

“ Nhóc con nhân loại, nói xem, ngươi muốn tỷ thí thế nào, ba trận thắng hai hay năm trận thắng ba tùy ngươi chọn”

Bạch Hàn Phong cười nhạt đáp:

“Cần gì dài dòng như vậy, ta với lão cược một trận duy nhất”

“Một trận duy nhất”

Lão già thú tộc có hơi ngạc nhiên, tên này không khỏi quá mức tự đại, với cảnh giới kia cho dù có pháp bảo cường đại bất quá cũng không đủ nhét kẽ răng lão

“Ngươi định tỉ thí thế nào|”

“Chúng ta thi cự lực, ai nâng được vật nặng hơn sẽ thắng”

Lão già thú tộc vừa nghe xong thì đã cười lên, ha hả,

“Cự lực, tốt tốt. xem ta dẵm bẹp ngươi thế nào”

Nhưng lão còn chưa nói hết, thì đột nhiên não hải của lão truyền đến một cơn đau nhói, liền lúc đó, bạch hàn phong không biết từ khi nào đã đứng trước mặt lão, lão còn chưa kịp hoảng sợ, thì thân người đã bị nhấc bổng lên. Bạch hàn Phong đang nắm lấy người lão, đến khi lão giãy được ra thì đã thấy bạch hàn phong cười ha hả:

“Lão già, lão đã thua”

“Thua cái con em ngươi, ta còn chưa nâng….”

Lão nói đến đây thì đột nhiên im bặt, lão nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống chân mình, hắn vừa nhấc thân người của lão, điều này thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng, bản thân lão sao có thể tự nhấc mình lên, điều này chẳng phải nói lão đã thua rồi hay sao, lão tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đã sống bao nhiêu năm như vậy lại để một tên nhân loại lừa bịp, đầu lão thực sự mọc trên thân cẩu rồi.

“Ngươi ăn gian không tính”

Lão quát lớn, Bạch hàn Phong cười ha hả:

“Ta ăn gian ư, lão đâu có nói nâng vật gì, ta nâng lão lên có gì không đúng”./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.