Vô Thượng Niết Bàn

Chương 167: Hướng Gió Bên Trên



Giết nhiều người như vậy mà còn cười cợt được. lại thêm Tướng Sứ cho hắn quyền chém bất kỳ ai à hắn cho là chống lại Yêu Tôn, điều này khiến Đám cửa hàng khác cảm thấy bất an, hãi hùng khiếp vía, không ít người mắng đám thiên kê tộc này chết không yên lành, các ngươi chết thì chết đi, còn dụ dỗ chúng ta, hiện tại Bạch Hàn Phong tiến hành quản khống các cửa hàng nghiêm khắc, mọi người đừng mong được tự do như trước.

Tóm lại lâu lắm rồi đám người ở đây mới nhìn thấy lần đầu tiên hậu quả dám đùa nghịch thủ đoạn với Thành chủ đại nhân, giết máu chảy thành sông ah! Quá rung động!

Nếu là thành chủ tiền nhiệm thì Vạn Văn không bao giờ dám đắc tội đám cửa hàng này, thậm chí còn phải nhún nhường, nhưng nay bọn họ biết đại bối cảnh không dùng được, ở chỗ này có một thanh đao tùy thời gác lên cổ, tùy thời có thể lấy mạng của ngươi. Đám người lục tục rời đi, Thú dịch không ngừng xử lý thi thể dưới đất.

Rất nhanh, Viên Thuật và Bạch Hàn Phong đã đi vào đại sảnh, hai bên còn chưa ngồi xuống, Viên Thuật đã nói:

“Ngươi nói lại thêm một lần nữa, lần này tịch thu được bao nhiêu?”

Bạch Hàn Phong hai tay dâng ngọc giản cung kính nói:

“Bẩm yêu chủ, tổng cổng Chín mươi chín vạn viên linh thạch, một ngàn năm trăm vạn kim tệ, chưa tính những thứ khác, tổng giá trị tính sơ qua cũng vào hơn hai trăm ngàn vạn kim tệ, “

Viên Thuật nghe Bạch Hàn Phong báo số lượng thì ngẩn ra, chỉ tính riêng Khô Lâu thành đã như vậy còn trong toàn cõi thì sao, bảo sao mấy người quyền quý trên cao lại thích hậu thuẫn cho đám thương nhân như vậy, Viên thuật nhẩm tính, hắn cai quản năm thành, nếu như thành nào cũng thế này, một năm có không biết bao nhiêu tiền tài đã tuột qua kẽ tay hắn

Cái thế đạo gì vậy, đám quyền quý buôn bán trên địa bàn của Viên Thuật hắn, không nộp thuế cho hắn, lấy tiền tài của hắn, vậy mà hàng năm hắn vẫn còn phải trích tiền cống nạp lên trên

“Mẹ kiếp”

Viên thuật tức giận văng tục, hắn hỏi Bạch Hàn Phong:

“Ngươi tính toán làm gì với số tài sản đó, chẳng phải Hữu Phương tướng sứ nói phải trả lại sau khi điều tra hay sao, nếu chúng ta động vào chỉ sợ cũng không dễ giải thích”

Bạch Hàn Phong cười rồi đáp:

“Yêu chủ ngài yên tâm, chúng ta thu được của cửa hàng bao nhiêu, phải chúng ta nói mới tính, trong lúc va chạm chúng ta cũng đã đập phá không ít những thứ đó cũng tính là tổn thất, thuộc hạ tính thế này, tài sản này một nửa trả lại cho các thượng hộ, một nửa mang cùng với đám phản tặc nộp lên trên, còn một nửa nữa chúng ta chia đôi, mỗi người lại trích ra một ít cho cấp dưới, đại nhân thấy thế nào”

Viên thuật nghĩ một lát rồi gật đầu;

“- Cứ công bố kết quả xử lý, người thông minh cũng biết ý của Yêu Tôn, đám chủ nhân phía sau không biết bị sung công bao nhiêu, dù sao cũng không phải đồ của bọn họ. Chúng ta không động tới cửa hàng, đồ vật trong cửa hàng có bao nhiêu do chúng ta nói mới tính, dù sao cũng đập vỡ k ít, người phía dưới lúc thu đồ vật tay chân không sạch sẽ cũng bình thường, mượn uy phong của Yêu Tôn, có cơ hội tốt không hạ thủ thì ra tay lúc nào?, hahaha”

Nghĩ đến một núi tài vật tới tay, khiến Viên Thuật cười không khép được miệng lại, với số tài vật như vậy, có lẽ lão sẽ thu đủ tài nguyên để tiến cấp, lão đã dừng ở đây quá lâu rồi, lúc này tiền tài che mắt Viên Thuật, hắn càng nhìn lại càng thấy Bạch hàn Phong thuận mắt, xem ra mình thu hắn chưa hẳn đã là sai lầm.

Nghĩ vậy viên thuật nói,

“Thôi được rồi, làm xong việc này, ngươi nên đi tránh gió một chút, đám quý tộc kia ngoài sáng còn nể mặt các vị Yêu tôn, còn trong tối thì ta không dám chắc”

Bạch Hàn Phong cũng đã nghĩ đến chuyện này, giờ có Viên Thuật đứng ra hắn cầu còn không được:

|”Mong đại nhân cứu giúp”

Viên Thuật ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

“Còn lâu lắm mới đến thú vực đại hội, trước mắt trong thú vực nơi ngươi có thể đi không nhiều, chỉ có Âm Hà là có khả dĩ ít nguy hiểm cho ngươi nhất”

“Âm Hà”

Bạch Hàn Phong đã đến thú vực được một thời gian, hắn cũng biết Âm Hà là nơi nào, Âm Hà mà Viên Thuật nói đến chính là một nơi nằm ở rìa phía nam của Hoàng Mi Giới, khu vực này một mặt giáp Cự Linh sơn cao ngàn vạn trượng, là một ranh giới tự nhiên giữa thú vực và nhân tộc, một mặt nữa giáp địa bàn của Bình Thiên Giới. Mặt cuối cùng chính là địa bàn của Giải tộc,

Khu vực này chính là một vùng miễn chiến, đơn giản chính là mọi tranh đấu không được phép xảy ra trong khu vực này, nó được Hoàng Mi Yêu Tôn, Bình Thiên Yêu Tôn lập ra, để nhìn chằm chằm vào Đại Mạc ở bên cạnh

Đai mạc, Nơi này chân chính là một vùng đất chết, với lửa cháy khắp nơi, nhiệt độ vô cùng nóng, biến gần như tất cả mọi thứ thành cát vàng, tương truyền rằng năm xưa có hai vị đại năng từng đại chiến ở đây, sa mạc này chính là di tích của trận đại chiến năm đó, Sa mạc này được cả bốn bên gọi là Đại mạc, ở đây chỉ có một tòa thành duy nhất tên là Thạch Phong thành, nơi đây không có thành chủ, không có thủ vệ hoàn toàn là mạnh ai nấy sống, nơi đây là nơi lưu đầy là nơi chạy trốn là nơi trú chân của những người không còn được cả bốn bên chào đón, do địa thế của nó chính là chó ăn đá, gà ăn sỏi, nên 4 phương thế lực cũng lười quản, dẫn đến tạo thành cục diện như hiện này,

Trong Đại mạc cũng không thiếu tồn tại kinh khủng, cho nên đám người bốn thế lực cũng lười động vào, để bọn chúng tự tung tự tác, chỉ cần chúng không làm quá mức thì Bình Thiên Yêu Tôn, Hoàng Mi Yêu Tôn, và Vô Danh Thành cùng Giải Tộc sẽ không hỏi đến.

Đây cũng là một chiêu bài của cả bốn bên, nơi đây long xà hỗn tạp đích xách là nơi tuyệt vời để an bài thế lực do thám tin tức, lại có một số chuyện, ngoài sáng không thể làm nhưng trong nói có thể động thủ được, chính vì vậy có không ít thế lực đặt người của mình vào đây, dưới dạng thương nhân có, trộm cướp có, tất cả đều nhằm mục đích làm việc trong tối cho môn phái của mình, cho thế lực của mình,

Bạch Hàn Phong hiện tại đã đắc tội rất nhiều thế lực trong Hoàng Mi giới, lại chiếm được tài vật không lồ từ các cửa hàng bị giết, lúc này đã thực sự có hơi nguy hiểm đến tính mạng, không thể nghi ngờ đến Âm Hà làm việc là lựa chọn sáng suốt, chỉ cần hắn ở lỳ trong đó không ai có thể làm gì hắn được,

Vừa hay Âm Hà, chính thuộc quản hạt của Viên Thuật,

“Ta sẽ tạm an bài ngươi đến đó làm tín sứ, việc còn lại ở Khô Lâu thành sẽ tạm để cho người khác làm ngươi thấy thế nào, “

Thấy Bạch Hàn Phong không nói gì, Viên Thuật lại tưởng Bạch Hàn Phong lo lắng rằng sẽ mất đi chức vị thành chủ, hắn lại nói:

“Ngươi yên tâm, việc của khô lâu thành này vẫn do ngươi quản, ngươi bây giờ có thể đề cử một người, để bản yêu chủ thăng lên làm tổng quản, tạm thời thay ngươi, trấn giữ khô lâu thành”

Bạch Hàn Phong nghe thế thì gật đầu, kỳ thực hắn không hề lo lắng việc có được làm thành chủ hay không, cái hắn lo lắng chính là, hắn đi rồi, thì thế lực hắn gây dựng ở đây sẽ còn nghe theo hắn hay sao, những ở lại thì thực sự nguy hiểm,.

Thấy Viên Thuật đang chờ câu trả lời của mình, hắn hít sâu một hơi rồi nói:

“Việc này, mong đại nhân cho ti chức một ngày, chiều ngày mai, ty chức sẽ bẩm báo nhân tuyển”

“Tốt”

Viên Thuật gật đầu,

“Ta ở lại chỗ ngươi một ngày”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.