Vô Thượng Niết Bàn

Chương 170: Các Phương Thế Lực



Bạch Hàn Phong quét mắt cảnh giác nhìn khung cảnh xung quanh. So với nhiều hiểm địa mà hắn đã đi qua, nơi này vô cùng tịch mịch, khiến cho người ta cảm thấy bất an vô cùng.

Ở một phái khác, một đoàn quân Giải tộc chừng gần trăm người, đang lặng lẽ tiến vào đại mạc, Đội ngũ cẩn thận xâm nhập từng bước, từng người trong đoàn đều đang ở trạng thái tập trung cao độ, linh lực lặng lẽ dao động.

Nhưng dù cho bọn họ có cẩn thận hơn nữa, Đại mạc này hẳn nhiên không phải vô cớ mà mang danh hung địa, sát khí tràn ngập.

Á!

Tiến vào chưa bao lâu, trong đội ngũ giải tộc đã vang lên một tiếng hét thảm thất thanh, bên dưới lớp đất nóng cháy, một con bọ cạp dữ tợn đen thui chui ra, cái đuôi to lớn vừa xoay qua liền lập tức chọc vào người hai tên giải tộc. cả hai tên nhanh chóng chảy thành một vũng nước đen. Chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi,

“- Là Hắc hạt!”

Thình lình xảy ra tập kích khiến đội ngũ hơi hoảng loạn, nhưng nhanh chóng liền ổn định lại. Mọi người nhìn thấy thiên hạt hung tợn đều kinh hô. Đây chính là yêu thú kịch độc, tuy thực lực không cao nhưng chúng lại sống theo bầy đàn, nơi đây chắc chắn không chỉ có một mình con Hắc Hạt này, quả nhiên chưa đây bao lâu, khắp nơi trên cát nóng đều vang lên từng âm thành xào xạc, hàng trăm con hắc hạt hiện ra, khiến đám giải tộc vô cùng hoảng hốt,.

Khó ngờ được mới vừa tiến vào Đại mạc đã phải đối diện với hung hiểm như thế.

- Ha.

Một tên giải tộc có vẻ như là cầm đầu, nhướng mày hét lớn, dũng mãnh tiến ra. Linh lực bùng nổ mạnh mẽ, thân hình như chớp xuất hiện phía trên một đám Hắc hạt hai tay hắn nhanh chóng hóa thành hai cái càng cua, nhằm đầu con hắc hạt gần nhất bổ xuống,

"Gré é éé!"

Con Hắc hạt bị đánh trúng gào thét lăn lóc trên đất, thân r đứt đoạn cũng bị nghiền nát hòa vào bùn.

Thấy người cầm đầu đã ra tay đám giải tộc cũng không hề chậm trễ, tất cả đều xông lên, hiện nguyên hình thành những con cua với chiếc mai màu xanh nhạt, một trận ác chiến nhanh chóng diễn ra, chứng hai canh giờ sau, đàn hắc hạt này đã bị tiêu diệt toàn bộ,

Hải Đại Phú, kẻ dẫn đầu giải tộc lần này, trầm giọng nói:

“- Đại mạc nguy cơ tứ phía, không muốn bỏ đi cái mạng thì xốc lại tinh thần cho ta!, tất cả tiếp tục cẩn thận”

Mọi người vội vàng đáp lời, tuy đã rất cảnh giác với Đại mạc, nhưng có vẻ vẫn còn chưa đủ. Bỏ lại thi thể của đám hắc hạt, đội ngũ tiếp tục tiến lên, di chuyển càng thêm cẩn thận, những ánh mắt lợi hại săm soi mọi ngóc ngách, quét đến cả những chỗ khó thấy nhất. Thậm chí có vài người đi phía trước dùng đao kiếm dò xét một hồi mới dám đặt chân tiến lên.

Cẩn thận vô cùng như thế, dù khiến cho tốc độ hành quân giảm xuống, nhưng có hiệu quả không nhỏ. Vài lần đội ngũ bị tập kích bất ngờ sau đó, không xuất hiện thêm thương vong lớn, chỉ vài người bị xây xát một chút.

Cứ di chuyển thận trọng như thế, chừng nửa giờ sau đoàn người Vô Danh Thành đã tiến vào vùng sâu hơn của Đại mạc, khung cảnh bốn phía càng thêm tĩnh mịch, khiến mọi người lông tóc dựng đứng.

Trong khí đó, ở hướng nhân tộc, đoàn người nhân tộc cũng đã tiến vào đại mạc ba thế lực lớn xung quanh đại mạc đều đã tiến vào, tiếp giáp với nơi này chính là vô danh thành, cho nên đoàn người tiến vào đây cũng là người của vô danh thành, Chu Thường Tuân đại hộ pháp của Vô Danh Thành đi đầu tiên đột nhiên dừng lại, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn đến một vị trí phía trước trong rừng rậm tối tăm, cười khẩy một tiếng, cất giọng nói:

“Dã tước, từ lúc nào lại trở nên rụt rè giấu đầu lòi đuôi như thể hở?”

Nghe thấy lời nói của Chu Thường Tuân, mọi người nhất loạt kinh ngạc, vội quay nhìn hướng đó, pháp bảo giữ chặt trong tay. Cuối cùng đã chạm trán bọn người Thú tộc sao?

- Chu Thường Tuân! Đám Vô Danh Thành khốn kiếp các ngươi... các ngươi thật đúng là dứt ra không được mà.

Chu Thường Tuân nói xong không lâu, trong rừng rậm tăm tối cũng đáp lại một tiếng cười nhàn nhạt. Rồi những tiếng chân rầm rập vang đến, rất đông người đang chầm chậpm từ trong chỗ tối kia tiến ra.

Đám người đó ít nhất cũng phải hơn trăm, chiến lực đội hình cũng không kém nhân tộc bên này.

Nhân mã song phương đối diện nhau, ánh mắt không hề có chút thân thiện, linh lực luôn vận chuyển đều đặn, lúc nào cũng sẵn sàng xông trận, không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm.

Dã Tước chợt cười lớn

“- Ha ha ha! Chu Thường Tuân, chúng ta cũng ít nhiều có chút quen biết,. ngươi không định chặn đường đi của ta đấy chứ|”

Chu Thường Tuân hờ hững đáp lại Dã Tước:

“Thú vực các ngươi thật là lòng tham không đáy, địa hỏa mà cũng muốn nhúng chàm”

“Khốn kiếp, đám ngươi vô danh thành các ngươi ỷ vào tiếp giáp thú vực chúng ta, ngang nhiên thu phí của nhân loại muốn tiến vào thú vực, các vị yêu tôn còn chưa tính sổ với các ngươi, vậy mà ngơi dám nói chúng ta lòng tham không đáy, Chuyện gì cũng muốn há miệng cắn một cái, Vô Danh thành các ngươi cũng không sợ chết sớm quá sao?

Dã Tước cũng sẵng giọng đốp chát lại, không hề chịu dưới cơ Chu Thường Tuân.

“- Có thể năm tới ta sẽ bẩm với các vị thành chủ, chia cho các ngươi một ít cũng không chừng”

Chu thường tuân cười khinh khỉnh.

Dã Tước liếc qua lão, cười nói lại:

“- Ta xem tinh nhuệ của Vô Danh Thành đều moi ra hết, nếu lỡ mà chết hết trong này, thú vực chúng ta cũng không ngại quản lý giùm địa bàn của các ngươi đâu!”

“- Chỉ không biết cái đám nửa người nửa thú các ngươi có năng lực đó hay không...”

Chu Thường Tuân chậm rãi trả lời.

Song phương cũng không đấu võ mồn thêm nữa, hàng trăm ánh mắt chứa đầy sát khí đan vào nhau, hàn ý càng lúc càng nồng, linh lực dao động lặng yên dâng lên như sóng dữ, luôn chực chờ thời khắc bùng nổ nhấn chìm đối phương.

Cả hai bên giương cung bạt kiếm như thể sắp lao vào nhau đến nơi. Nhưng ngay lúc đó, đám người bất chợt giật giật vài cái, quay đầu nhìn vào bóng tối sâu thẳm của Đại mạc, tựa hồ nơi đó đang truyền tới một luồng âm thanh kỳ dị.

"Vù vù vù..."

Chu Thường Tuân và Dã Tước nghe thấy tiếng xé gió dữ dội đó, bất giác run rẩy sợ hãi, sắc mặt kịch biến. cả hai nhìn nhau rồi hét lên;

“Huyết Linh Phong”

"Vù vù vù..."

Những tiếng xé gió rất nhỏ mà lạnh gáy đó, từ sâu trong rừng rậm tăm tối truyền ra, khiến cho trái tim của đám người hai bên bất giác co thắt.

Đại Mạc nơi nơi tràn ngập hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lấy tử vong lâm đầu, trong Đại Mạc còn có một sinh vật khiến con người nghe thấy mà sợ hãi.

Dù cho nó chỉ là một loại yêu thú sơ cấp, tên gọi là Huyết Linh Phong.

Huyết Linh Phong chỉ to chừng bàn tay, thực lực khó khăn lắm mới đạt được Luyện khí kỳ. Bất quá không một kẻ nào cho rằng mình may mắn khi đối diện Huyết Linh Phong này bên trong Đại Mạc, vì nó là một trong những sự kiện đáng sợ kinh hãi nhất.

Với cái thực lực đó của Huyết Linh Phong, dĩ nhiên nếu chỉ một con thì chẳng ai thèm sợ, bất kỳ cường giả nào ở đây cũng có thể tiện tay bóp cái là chết, bất quá.... chúng nó chưa bao giờ đi đơn độc một con. Mà mỗi lần ra khỏi tổ, đều xuất động đại quân lên đến.... hàng vạn. so với đoàn quân huyết linh phong, Hắc Hạt kia không đáng một đồng xu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.