Vô Thượng Niết Bàn

Chương 171: Thiếu nữ chân trần



Bọn chúng kéo đi đông đến mức nếu chỉ nhìn sẽ tưởng nhầm chúng là mây đen kéo tới. Nơi nào chúng đi qua, bất kể là linh thú hay sinh vật gì, cho dù thực lực có đạt tới Nguyên Anh cảnh hậu kỳ cũng chỉ cần một nháy mắt là còn lại bộ xương trắng.

Ngay cả mạnh như linh thú cao cấp trong Đại Mạc, nếu không may nghe tiếng động của đàn Huyết Linh Phong, có lẽ cũng phải tạm thời tránh đường.

“ Đi mau,!”

Chu Thường Tuân vội vã quát lớn Lời hắn vừa thốt ra, bọn người Dã Tước cũng lập tức biến sắc, ánh mắt kinh hãi, lão quyết định thật nhanh, vung tay lên quát:

“- Lượn thôi, rời khỏi chỗ này!”

Hai bên Lập tức dẫn đầu đội ngũ nhắm một phương hướng trong Đại Mạc lao đi, Nếu để đàn Huyết Linh Phong cuốn lấy, dù cho bản thân lão có khả năng thoát thân, nhưng đám nhân thủ mang theo chắc chắn thương vong thể thảm.

Hai đoàn đội vừa giương cung bạt kiếm ngay lập tức lui quân ngay tắp lực, không khí căng thẳng ở khoảng đất rừng kia chỉ nháy mắt trở lại bình thường, không còn một bóng người nào.

Một lát sau, từ trong khu vực rộng lớn của Đại Mạc, một mảng mây đen khổng lồ không thấy đâu là điểm cuối nhanh chóng thổi tới, những tiếng "zù zù" chấn động không khí, khiến lỗ tai người khó chịu tràn ngập không gian.

"Ầm ầm ầm...!

Khi đám mây đen khổng lồ kia quét qua, dưới mặt đất rừng trống trải cũng đột ngột chấn động nứt ra, một đầu linh thú đen ngòm hình dáng hơi giống loài chuột chui ra từ trong đất, hoảng loạn chạy trốn.

Bất quá tốc độ của đám mây đen lại quá nhanh, cấp tốc bao phủ đầu linh thú nọ. Những tiếng gầm rống thê lương vang lên trong rừng tịch mịch, dần dần tiêu tán đi mất.

Mây đen tản đi, trở lại không trung, để lại mặt đất một bộ xương trắng hếu.

Nhìn kỹ lại trong đám mây khổng lồ đó, dĩ nhiên là vô số những con ong đen to cỡ bàn tay, trên miệng mỗi con ong đều là hai hàng răng nanh dữ tợn, máu tươi còn vương vãi trên bộ nanh kinh hoàng.

Nhân mã hai phía Nhân tộc và Thú vực triệt thoái cực nhanh, dù vậy vẫn chưa đánh giá hết tốc độ của Huyết Linh Phong. Chỉ chốc lát sau, đám mây nọ tản ra, cả hai bên đều có hơn mười người chậm chạp rớt lại phía sau, những tiếng thét gào thảm thiết vang lên khi đám mây cuốn lấy họ.

Có máu tươi khơi dậy bản năng giết chóc, đàn Huyết Linh Phong lại phân ra thêm thành những đám nhỏ hơn như nước lũ màu đen tràn qua, truy đuổi hai nhóm nhân mã đang chật vật trốn chạy.

- Mau tránh!

Chu Thường Tuân nhìn thấy một đường màu đen xuyên qua đội hình, vội vàng quát.

Đội ngũ lập tức tách ra, cách nhau rất xa. Hai chi đội liếc nhìn dòng lũ màu đen hung tợn kia, đều cắn răng không dám trễ nãi xuyên qua những tảng đá chạy trốn.

Dù rằng tốc độ không chậm, nhưng đàn Huyết Linh Phong lại có tốc độ nhanh hơn. Mọi người đều nhận thấy rõ đàn Huyết Linh Phong càng lúc càng gần, sẽ nhanh chóng áp sát đoàn người.

- Chết bầm!

Dã Tước đã nhận thấy tình hình bất ổn, căm giận mắng to, định cắn răng quay lại ngăn cản.

“Đại nhân, đừng xung động!

Một tên trong đoàn nhanh chóng cản Dã Tước laị

“Đại nhân xem,. Chúng nó dường như muốn rút đi rồi...”

Dã Tước sửng sốt đưa mắt nhìn lại. Quả nhiên đàn Huyết Linh Phong đột nhiên đình chỉ truy kích, chúng nó xoay quanh một chỗ, đột nhiên hướng về phía tây bắc lướt đi như cuồng phong.

Dã Tước thấy đã thoát khỏi răng nanh tử thần, như trút được gánh nặng hắn cũng không thèm quan tâm xem tại sao đàn huyết linh phong kia lại bỏ đi mà quát bảo đám thuộc hạ,

“Ổn định đội ngũ, tiếp tục lên đường cho ta”

Trong lúc cả ba phương thế lực đều đang phải chống chọi với nguy hiểm thì tại một nơi các đó không xa, Bạch Hàn Phong đang đứng trên một đỉnh núi cát, nhìn xuống thung lũng phía dưới, không ngờ dưới thung lũng này là một ốc đảo, dưới đó Bạch Hàn Phong còn nhìn thấy thấp thoáng có mấy ngôi nhà,

Bạch Hàn Phong cẩn thận đảo mắt quan sát toàn bộ khu vực, vẫn không hề thấy một bóng người tồn tại, hắn nhíu nhíu mày, chả lẽ đây là nhà hoàng,

Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt hắn liền liếc thấy một thứ, vừa nhìn hai mắt hắn liền co rụt lại,

Ở nơi đó, dưới ốc đảo hắn mơ hồ nhìn thấy một cái bóng màu đỏ như ẩn như hiện.

Nơi này thật sự có người?

Bạch Hàn Phong kinh ngạc nấp sau một cồn cát nhìn ra, cái bóng đỏ phía xa xa kia không ngờ là một nữ tử, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp, bình sinh Bạch Hàn Phong chưa thấy ai đẹp như vậy, nàng có ngũ quan vô cùng cân đối, môi đỏ như son, gương mặt lấp lánh, toàn thân nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ, khi hắn nhìn xuống chân nàng thì hắn phải kinh ngạc đến há hốc miệng ra,

Ở đây nóng bức vô cùng, ngay cả Bạch Hàn Phong tu luyện Hỏa Thần Quyết mà cũng phải xuất ra linh khí hộ thể, vậy mà nàng kia lại đi chân trần, bàn chân của nàng dẫm trên cát nóng như đi trên đất bình thường, Khiến cho Bạch Hàn Phong ngửi được mùi nguy hiểm, xem ra cô gái này không đơn giản,

Bất chợt cô gái áo đỏ chợt nhìn về phía hắn khóe miệng nhếch lên châm chọc.

“Đã đến rồi sao còn không hiện thân, “

Bạch Hàn Phong hít sâu một hơi, không ngờ hắn đã ẩn nấp kỹ như vậy mà vẫn bị phát hiện. hắn đành bước ra khỏi chỗ nấp, vừa đi vừa nói:

“- Chỗ này cũng không phải của riêng cô, ta thích ngồi đâu là việc của ta”

Cô gái lại cười, sau đó nói:

“Điều đó là đương nhiên, chẳng qua thấy đạo hữu có thể không cần uống đan dược mà vẫn có thể chịu đựng được sức nóng của đại mạc nên ta tò mò một chút thôi”

Bạch Hàn Phong đứng cách nàng ta một quãng cũng hờ hững đáp:

“Ta làm sao dám so sánh với cô, ít nhất ta cũng không dám đi chân không trên mặt cát này. “

“Chỉ là công pháp tu luyện có chút đặc thù mà thôi, còn chưa thỉnh giáo quý danh của Đạo hữu”

Cô gái áo đỏ cười vũ mị thốt lên:

“Tại hạ Bạch Hàn Phong”

“ Ngụy Yên”

Cô gái áo đỏ báo ra danh tính xong thì nhìn Bạch Hàn Phong hỏi:

“Bạch huynh cũng vì Huyết Linh Phong mà đến đây”

“Huyết Linh Phong”

Bạch Hàn Phong ngờ vực hỏi lại rồi ra sức lắc đầu”

“Không hề, huyết linh phong là gì, thậm chí tại hạ còn không rõ, ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây”|

“|Vậy ư, “ Ngụy Yên ngờ vực hỏi

Bạch Hàn Phong cũng lười trả lời với nàng ta, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn đang tính toán tiếp tục lên đường đi đến động quật mới là phải đạo.

“Nếu ngụy cô nương không còn chuyện gì, chúng ta sau này gặp lại”

Ngụy yên cũng không cản hắn, nàng có việc ở đây, nếu hắn đi nàng mới yên tâm làm việc, còn nếu hắn thực sự có ý đồ nhũng chàm đồ của nàng, nàng cũng không ngại ra tay diệt sát hắn,

Mang theo tâm lý đề phòng nhau cả hai đều chú ý từng cử động của nhau, Bạch Hàn Phong nhanh chóng lùi ra khỏi ốc đảo, ngay khi hắn định phi thân rời đi, thì một tiếng cười quái dị cất lên

“Hai người các ngươi muốn đi đã muộn rồi”

Ngụy Yên nhìn thấy khóe miệng cười khẩy của kẻ mới tới, nàng vẫn cứng rắn nói ra:

- “Chủ nhân của ngươi đuổi giết ta còn không sợ, Bàng Nhượng Bàng ngươi thì tính là cái thá gì?”

“Hỗn láo”

Bàng Nhượng Bàng thét lên một tiếng, hắn ngay lập tức phi thân tiến lên. Bàng Nhượng Bàng lại vươn tay ra, nhưng lúc này trong lòng bàn tay đã bắt đầu có linh lực dao động lóe ra. không chút nương tay oanh kích Ngụy Yên. Ngụy Yên đẩy mũi chân vào đám lá khô rậm rạp dưới chân, bất chợt hất mạnh lên trời, lá khô tung tóe khắp nơi, thân hình nàng cũng nhanh chóng lui về phía sau.

"Rào!"

Linh lực đỏ rực bạo dũng phun ra, trực tiếp chấn nát đám lá khô cản trở tầm mắt. Bàng Nhượng Bàng thân pháp nhanh như tia chớp, bàn tay quắp lại như vuốt ưng, linh lực đỏ rực tỏa ra dao động nóng cháy, động thái công kích nhằm thẳng vào chỗ yếu hại trong lồng ngực Ngụy Yên.

“Hỗn đản”

Nhìn thế công tàn nhẫn của Bàng Nhượng Bàng, ánh mắt Ngụy Yên cũng lạnh đi, trên nắm tay ngọc ngàn ra linh lực, ngay lúc đó trên tay nàng một đạo chú ấn nhoáng lên liền xuất hiện.

Một quyền tung ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.