Vô Thượng Niết Bàn

Chương 175: Ảo Ảnh Lừa Hắc Oa



Chu Doãn chưa nói hết, Dã Tước đã ngắt lời:

“Được rồi, chuyện tài liệu, để bản trưởng lão lo”

Đoạn hắn quay sang bảo với Chu Thường Tuân:

“Chu lão đầu, ngươi nói với người của ngươi, ta nói với người của ta, gom cho đủ tài liệu, lát nữa vào được trong kia, tài vật có lẽ không chỉ có địa hỏa”

Chu Thường Tuân, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, lão cũng không có cách nào xuyên qua vùng đầm lầy này, chỉ có thể dựa vào Chu Doãn tên kia vậy, lão quay ra hỏi hắn:

“Ngươi cần những thứ gì?”

Chu Doãn đáp:

“Bẩm tiền bối luyện chế ảo ảnh phù, tài liệu cần không nhiều lắm, chủ yếu có xương của Lượng Ma thú, răng của Thất nhãn xà…..”

Chu Doãn nói ra bảy tám loại tài liệu, Chu Thường Tuân và Dã Tước nghe xong thì khuôn mặt dãn ra, những tài liệu này hết sức bình thường, chuyên dùng cho một số phượng diện tu luyện, hẳn l;à tên thuộc hạ nào cũng tàng tư một ít.

Dã Tước quay sang đám thuộc hạ thú tộc, cao giọng yêu cầu, chẳng bao lâu sau đã thu đủ được mấy chục phần tài liệu, phía bên Chu Thường Tuân cũng không kém bao nhiêu, tổng cộng lại trên tay hai người đã có tài liệu đủ luyện chế tám mươi mấy tấm ảo ảnh phù,

Quăng tài liệu cho Chu Doãn, Dã Tước hỏi:

“Ngươi cần bao lâu?”

“Bẩm đại trưởng lão, nếu có ngài và Chu tiền bối dùng anh hỏa hỗ trợ chỉ cần tối đa ba canh giờ”

Chu Thương Tuân tiến lên một bước ném số tài liệu cho Chu Doãn rồi nói:

“Được, bản tọa giúp ngươi một chút vậy”

…………

Dưới sự trợ giúp của hai vị cao thủ nhân, thú tộc chưa đầy ba canh giờ sau, trên tay Chu Doãn đã xuất hiện vô số tấm ảo ảnh phù, từng đạo, từng đạo linh ấn lơ lửng trên tay hắn,

“Đã có thể bắt đầu được chưa”

Nhìn thấy linh ấn trên bàn tay của Chu Doãn, Dã Tước nóng lòng hỏi:

“Bẩm đại trưởng lão, đã có thể bắt đầu”

Chu Doãn nói xong, sắc mặt thay đổi, ngón tay động đậy, vô số ảo ảnh phù bám vào thuyền nhỏ, bè gỗ. Mọi người chỉ mơ hồ cảm thấy không khí có một chút dao động khá kỳ lạ. Chu Doãn múa may thay đổi kết ấn, lát sau thở phào một hơi, lau mồ hôi trán, bẩm báo:

“Bẩm đại trưởng lão, Chu Tiền bối đã Được rồi!”

Mọi người đều phóng mắt nhìn lại, thấy trên thuyền dường như có sương mù nhàn nhạt, che khuất bóng thuyền. có lúc thì sương mù, có lúc nó lại biến ảo thành mấy con Hắc Oa khổng lồ, có lúc nó lại chỉ như một đoạn cây trôi lập lờ.

“Rất được”.

Dã Tước trầm trồ tán thưởng, hóa ra bùa chú của nhân loại cũng không đơn giản.

Dù không biết biện pháp này đạt hiệu quả ra sao, nhưng chung quy vẫn có thể tạo lòng tin cho người khác.

- Khen sớm quá làm gì, nếu có ích thì mới đáng để khen, bằng không chỉ phí công, mà còn hại người.

Chu Thường Tuân tuy lời nói có vẻ không hài lòng, nhưng trong lòng đắc ý vui sướng không thôi. May mà không trở mặt với thú tộc.

“Thử liền biết”

Dã Tước bĩu môi, đẩy bè nhỏ xâm nhập đầm hắc độc, dẫn đầu đoàn người tiến lên. Trong đầm hắc độc, một quả bóng khí màu đen cực lớn bốc lên, vỡ ra, độc khí tanh hôi từ từ tản ra, làm nồng thêm màn sương độc bao phủ trên không.

Chính lúc đó, ngay trong nơi không có mấy sinh khí, một con thuyền nhỏ bọc da cá Hắc oa thận chầm chậm lướt đi trên mặt nước.

Trên con thuyền nhỏ, mọi người đều đứng im bất động, không dám tạo ra dù là một âm thanh nhỏ, đôi mắt gắt gao quan sát dòng nước đầm lầy đen chung quanh thuyền, linh lực trong cơ thể vẫn lặng lẽ chuyển động.

Đám người đó dĩ nhiên đã dùng đến giải pháp của Chu Doãn., nhưng dù sao bản thân cũng đang xuyên qua tuyệt địa, chỉ một chút vô ý làm lật thuyền, rơi vào trong bùn đen của đầm lầy cũng không dễ chịu gì.

Chu Thường Tuân đứng cạnh Dã Tước, cả hai gương mặt lạnh băng cũng khá nghiêm trọng, tư thế sẵn sàng một khi có tình huống xảy đến sẽ lập tức ra tay.

Bè nhỏ chầm chậm xâm nhập đầm lầy, dần dần bên dưới lớp bùn nước đen cũng có động tĩnh, bùn đen tràn ngập độc khí chợt cuộn lên, một con Hắc Oa cực kỳ dữ tợn nổi lên mặt nước, chậm rãi bơi tới thuyền nhỏ kia. Mọi người trên thuyền nhìn thấy, khóe mắt giựt giựt, trái tim đập như trống trận.

Trên thuyền yên tĩnh không có tiếng động. Hơn mười đầu Hắc Oa lượn lờ quanh con thuyền nhỏ, đôi mắt đỏ như máu xuyên qua lớp bùn hung tàn nhìn lên.

Ánh mắt mọi người bất giác trở nên căng thẳng tột độ. Con thuyền được Chu Thường Tuân điều khiển vẫn duy trì tốc độ chậm chạp, nhẹ nhàng lặng lẽ xuyên qua đầm lầy, những con Hắc Oa kia không ngờ chẳng có dấu hiệu nào sẽ công kích con thuyền, nhìn kỹ trong mắt chúng nó dường như có vẻ mơ màng mờ mịt, nhóm cường giả Chu Thường Tuân cũng thở phào thoải mái.

Hiển nhiên, những con Hắc Oa vẫn mơ hồ cảm thấy gì đó kỳ lạ, nhưng không thể hiểu nổi cái kỳ lạ đó là cái gì và đến từ đâu. Thuyền nhỏ cuối cùng thuận lợi xuyên qua vòng vây của Hắc Oa, nhưng mọi người cũng không dám thở quá mạnh, phải đến nửa giờ sau, bọn họ đều thấy bờ bên kia của đầm lầy mới dám thở ra sảng khoái, đẩy mọi thứ buồn bực lo lắng sợ hãi ra khỏi lòng.

- Hê hê, thật đúng là dễ dàng đi qua, Ngươi thấy thủ đoạn của thú tộc ta thế nào!

Không khí trên thuyền trở nên thoải mái, Dã Tước vui mừng tán thưởng không ngớt.

“Đó là bùa chú của nhân tộc ta, liên quan gì đến thú tộc ngươi”

Chu Thường Tuân, phủi tay mấy cái quay qua Dã tước không chịu thua kém nói.

“Dù sao hắn cũng hiệu trung cho thú tộc, mà không phải nhân tộc các ngươi”

Dã Tước quát to, nhưng khó giấu được nét vui mừng trong ánh mắt. sau này có lẽ nên bảo yêu tướng, chiêu mộ hắn”

Khi đám người Chu Thường Tuân thoát khỏi đầm hắc độc, trên một vách đá xa xa có vài ánh mắt lạnh lẽo từ trên cao đó quan sát bọn họ.

- Không ngờ cái bọn kia lại có thể bình an xuyên qua đầm hắc độc! Chúng làm thế nào được nhỉ?

Hải Đại Phú nhìn những bóng người đã đi khuất, đôi mắt khó tin lẩm bẩm.

- Xem ra Bọn chúng cũng có chuẩn bị.

Hải Đại Phú nhíu mày, vốn định thừa dịp đoàn người kia hao binh tổn tướng trong đầm hắc độc mò lên thì liền tập kích, nhưng không thể đoán được đối phương lại nhẹ nhàng vượt qua chướng ngại.

Hải Đại Phú cũng lạnh lùng quan sát. Nhân, thú hai tộc chuẩn bị chu đáo, đối với Giải tộc sẽ càng thêm uy hiếp. Bọn người kia nhất định phải bị trừ đi cho bằng hết, Địa hỏa nhất định phải thuộc về Giải tộc. Chỉ cần có được Địa hỏa thiếu chủ sẽ chính mạnh thêm một cấp, mà Hải Đại Phú hắn, nhất định sẽ được tưởng thưởng trọng hậu

Dã tâm phừng phừng thiêu đốt trong hai mắt Hải Đại Phú.

- Đại nhân, bây giờ làm gì?

Một tên giải tộc hỏi đoàn người của Chu Thường Tuân đã nhanh chóng đi mất không thấy bóng.

- Không vội.

Hải Đại Phú cười nhạt:

- Bọn chúng thì tính là gì? Đại Mạc chúng ta dò xét từ lâu, Bọn chúng thì cứ đỏ mắt xông bừa một hướng mà cũng muốn đấu sao?

Ánh mắt âm u nhìn vào rừng sâu, lão cất giọng.

- Đi thôi, tới nơi đó ta sẽ dọn đại lễ tặng cho chúng.

...

Càng lúc càng đi sâu vào Đại Mạc, nhóm người của Chu Thường Tuân cũng càng thêm cẩn trọng. Khu vực này của Đại Mạc đã có dấu vết của linh thú cao cấp, nếu bị đám thú hung hãn đó dán mắt vào thì sẽ cực kỳ phiền toái, dù sao cũng còn cần phải luôn cẩn thận để phòng bọn người Giải tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.