Vô Thượng Niết Bàn

Chương 22: Phía tây cấm địa



Phía tây cấm địa, trên đỉnh một ngọn đồi hình bát úp. sáu gã tu tiên giả phục sức khác nhau đang ra sức đấu với một đầu yêu thú Hoàng Tước. trận chiến này có hai gã dùng đao làm chủ công, còn bốn gã còn lại pháp lực hơi yếu hơn nên chỉ đánh vòng ngoài yểm trợ. Mặc dù sáu chọi một nhưng con yêu thú Hoàng Tước này không hề rơi vào hạ phong, ngược lại nó không ngừng kêu lên từng tiếng thánh thót, từ miệng nó cuồng phong không ngớt bay ra, khiến người ta rát buốt cả mặt. Không bao lâu, một gã râu dài, bị vuốt của con hoàng tước xỉa một đường vào lưng, hắn kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống, đội hình lại chỉ còn năm chọi một.

"Phương huynh, con yêu thú này pháp lực thật sự cao thâm, khó mà đánh bại…" Một tên mặc áo vàng vừa đỡ một viên hỏa cầu từ con hoàng tước vừa nói. Tên được gọi là Phương sư huynh kia cũng nhận ra vấn đề hắn vừa đánh vừa nói.

“Lương đệ, để bốn chúng ta đối phó với nó đệ mau đi bảy trận, chỉ cần nó vào trận ta sẽ có cách tiêu diệt”.

Tên họ Lương nghe vậy thì vội vàng gật đầu, hắn thu hồi pháp khí nhảy ra, từ trong tay hắn xuất ra ba bốn dạng tài liệu, linh lực trong tay hắn quán chú vào tài liệu bắt đầu bày trận, trong khi đó để tranh thủ thời gian cho đồng bọn, bốn tên còn lại bắt đầu liều mạng công kích con yêu thú Hoàng Tước, từng tia sáng đủ các màu liên tục xuất ra, cả bốn vừa đánh vừa lùi về hướng pháp trận, không mất bao lâu thời gian, Hoàng tước đã bị lừa vào trong đó, tên cầm đầu thấy thời cơ đã đến thì hô lên một tiếng

“Đóng trận”

Tên họ lương, nghe vậy vội vàng đưa hai tay bắt quyết niệm thần chú, từ trong trận pháp, một quầng sáng màu hồng ánh lên, trong nháy mắt thời gian trong trận như ngừng lại, hắn quát lớn:

“Nhanh, ta không giữ được lâu đâu”

Tên họ phương và ba tên con lại lập tức điên cuồng triển khai thế công, pháp khí thi nhau chớp sáng, cuối cùng, sau khi cố sức đỡ được một đòn của con yêu thú, Tên họ Phương đã chém chết được con Hoàng Tước, đầu nó lăn lông lốc trên mặt đất,, kỳ lạ chính là máu củả nó lại có màu xanh. Sau khi con yêu thú chết cả đám mới dám thở ra một hơi, tinh thần đang căng thẳng cũng được lơi lỏng:

“Ha ha, Phương sư huynh quả thực, thần thông hơn người, nếu không có huynh, sợ rằng linh dược khó tới tay”

"Hắc hắc! Nếu không có các huynh đệ ở một bên hiệp trợ, tại hạ như thế nào đắc thủ dễ dàng như vậy!"

Gã họ phương cũng rất khiêm tốn cười nói.

"Phương huynh cần gì phải khách khí! Có thể diệt trừ yêu thú này, công sức của huynh là lớn nhất,!"

Một tên trong bọn ngay lập tức cười vuốt đuôi.

"Hắc Hắc chúng ta như thế này, hơn hẳn cái đám chỉ biết giết lẫn nhau kia nhiều, liên thủ chính là sức mạnh”

Tên họ phương đột nhiên chuyển đề tài, nói ra một câu như vậy.

Cả đám cười nói liên hồi, lại thêm một loạt lời tâng bốc lẫn nhau lên tới trên mây.

"Tốt lắm, chúng ta nhanh động thủ hái linh dược đi! Chúng ta một người một phần đem chúng nó phân chia đều!"

Trong các góc khác của cấm địa cũng có khá nhiều tổ đội như vậy, đây đều là những tên đã ở lâu năm trong này, nên kinh nhiệm hơn xa người mới vào, bọn họ đều hiểu, chỉ có liên thủ mới đạt ích lợi lớn nhất.

………

Bạch Hàn Phong trải qua nửa ngày lộ trình, rốt cuộc cũng chạy tới bên ngoài khu vực được liệt kê trong bản đồ, khu này chính là nơi nhiều tài nguyen nhất. Điều làm Bạch Hàn Phong cảm thấy ngoài ý muốn chính là dọc theo toàn bộ quãng đường đều bình yên vô sự, rốt cục cũng không có gặp phải sự phục kích của những người khác!Bạch Hàn Phong vào đây là để lánh nạn, nhưng dĩ nhiên cũng muốn tìm được tài liệ hoặc linh dược, dù sao tài nguyên trong này cũng khá quý hiếm, nhiều loại chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, tất nhiên nếu gặp hắn sẽ không buông tha. Cho nên lúc này hắn đang đứng trước một khu rừng ánh mắt chăm chú nhìn vào bên trong, Căn cứ vào tư liệu trong đầu Bạch Hàn Phong, nơi này là một khu cấm địa trong cấm địa, trong tư liệu viết có rất ít người có thể từ trong đó trở ra, tuy nhiên nếu ra được, lượng tài liệu lấy được sẽ cực kỳ kinh người, trong tài liệu nói rằng, những kẻ trở ra được kể lại, trong đó không có yêu thú, không có cạm bẫy, hoàn toàn an toàn, họ đi vào và đi ra rất đơn giản, thế nhưng không hiểu sao những người khác lại không may mắn như vậy. Hắn vào đây chẳng qua là để giữ mạng chứ không phải liều mạng, cho nên hắn ngay lập tức bỏ qua khu rừng mà quay sang một hướng khác. Hướng này thì thay vì rừng cây thì lại là một rừng đá, vô số cột đá sắp xếp một cách loạn xà ngầu, hình thành nên một cái thạch lâm vô cùng ngoạn mục. Vừa tiến vào hắn đã cảm thấy Linh khí nồng đậm trực tiếp thấm vào phế phủ, khiến cho tinh thần Bạch Hàn Phong phấn chấn hơn.

Nơi này nếu có thể ngồi tu luyện thì thực là làm chơi ăn thật.

"Tiểu tử, Có đồ tốt bỏ hết ra đây?"

"Ai?"

Một thanh âm khàn khàn đột ngột truyền đến làm Bạch Hàn Phong trong lòng rùng mình, không khỏi cất giọng hỏi.

"Hắc hắc,!"

Người này căn bản không để Bạch Hàn Phong chất vấn, ngược lại một âm thanh quái dị giống như lầm bầm lầu bầu vang lên.

Cùng lúc đó có có hai đạo phi kiếm quỷ dị thoát ra, vô thanh vô tức từ phía sau Bạch Hàn Phong đánh tới. Thần thức Bạch Hàn Phong sớm đã phát hiện, sắc mặt Bạch Hàn Phong trầm xuống, hắn nhanh chóng nghiêng người, hai phi kiếm lập tức bay sượt qua người hắn đánh lên trụ thạch. Dù bối rối nhưng Bạch Hàn Phong không có nghĩ nhiều. Cho dù dễ dàng hóa giải thế công của đối phương, nhưng vẻ mặt hắn vẫn nghiêm trọng, không dám có chút lơ là. sắc mặt Bạch Hàn Phong âm trầm, hai mắt không ngừng lóe lên bất định, hướng ra bốn phía, ý đồ phát hiện ra khí tức ẩn giấu của địch nhân. Nhưng lúc này đột nhiên người nọ lên tiếng.

"Tiểu tử, chạy rất nhanh! Nhưng ngươi có chạy nhanh hơn nữa cũng có thể nhanh hơn phi kiếm của bản công tử sao?”

“Mẹ nó”

Bạch Hàn Phong mắng thầm trong lòng, nhưng cũng không có nói ra mồm! Cũng không phải hắn kiêng kị gì đối phương mà không dám nói ra, mà phi kiếm lại một lần nữa lao tới. Bạch Hàn Phong nhìn thấy vậy, cũng không để ý nhiều, trong lòng thầm mắng vài tiếng, thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau, tốc độ so với phi kiếm cũng không hề chậm hơn, trong chớp mắt, nhanh chóng bay lộn được vài vòng, cũng không dám dừng chân lại một một khắc nào. Lúc này hắn chỉ biết cắm đầu chạy. luồn lách trong thạch lâm để tránh phi kiếm. Hắn vừa chạy vừa truy tìm nơi ân nấp của người thần bí kia, nhưng thủy chung vẫn không có phát hiện ra tung tích của chủ nhân phi kiếm. Hắn chạy thêm một đoạn nữa thì đôt ngột lăng không bay lên. Kim Cương trạc từ trong tay hắn bay ra, nó phát ra ánh sáng xanh biếc rồi nhanh chóng đón gió lớn lên, bay thẳng đên chỗ hai thanh phi kiếm

"Kim Cương trạc?"

"Ngươi lấy nó ở đâu!"

Người thân bí khi thấy Bạch Hàn Phong xuất ra Kim Cương trạc thì vô cùng kinh ngạc, thanh âm tràn ngập sự ngạc nhiên, lập tức kêu to lên yêu cầu dừng tay. Hắn phất tay thu hồi hai thanh phi kiếm về, rồi từ trong không khí hiện ra đứng đối mặt với Bạch Hàn Phong. Bạch Hàn Phong thấy hắn thu hồi thế công thì cũng không thúc dục Pháp khi nữa, nhưng hắn cũng không dám hoàn toàn lươi lỏng, Kim cương trạc vẫn lơ lửng ở trên đầu, sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.