Vô Thượng Sát Thần

Chương 1134: Thân Phận Phong Lang



Tiêu Phàm vốn dĩ còn muốn để đám người chuẩn bị một phen rồi mới rời đi, không nghĩ tới bọn hắn muốn rời đi luôn, tình huống này khiến Tiêu Phàm tất nhiên là rất vui, bởi vì mọi người đã coi mình như một thành viên của Tu La Điện.

- Công tử, nếu Tu La Điện đã thành lập, chúng ta cũng nên cố gắng.

Phong Lang cũng mở miệng nói.

- Công tử yên tâm, ta đã nói cho mọi người mạng lưới tình báo của ta, về sau có tin tức gì, mọi người có thể trao đổi với nhau.

Lãnh Tiếu Nhận nói.

- Tốt.

Tiêu Phàm gật đầu, nhưng trong lòng hắn thì đang suy nghĩ, thông qua mạng lưới tình báo để trao đổi tin tức, phương thức trao đổi này cũng quá phiền phức.

Nếu như có thể xây dựng một loại phương thức có thể thông tin ở cự ly xa, há không phải sẽ thuận tiện rất nhiều?

Chỉ là Tiêu Phàm tìm thật lâu bên trong Tu La Truyền Thừa, cũng chỉ tìm được một loại phương pháp, chính là Âm Dương Tử Mẫu Ngọc.

Dù là cách xa nhau mấy chục vạn dặm, cũng có thể thông qua Âm Dương Tử Mẫu Ngọc để đối thoại, điều này đúng là thuận tiện hơn rất nhiều.

Đáng tiếc, Âm Dương Tử Mẫu Ngọc quá mức thưa thớt, rất nhiều đại gia tộc đều không có, thì làm sao có thể phổ cập sử dụng chứ?

- Vừa vặn chuẩn bị sẽ tới Ly Hỏa Đế Đô một chuyến, lúc đó thỉnh giáo sư phụ một chút, có lẽ có thể tìm được biện pháp.

Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm.

- Công tử, bây giờ chúng ta liền đi.

Mộ Dung Tuyết lại nói.

- Chờ đã!

Tiêu Phàm vội vàng gọi lại, vung tay lên, cách đó không xa đột nhiên lại xuất hiện hai thân ảnh, chính là Bạch Chỉ cùng Lãng Thiên Nhai.

- Đa tạ ân cứu mạng của Tiêu công tử (Tiêu huynh).

Bạch Chỉ khẽ vuốt cằm, mặc dù nàng biết rõ hiện tại gia nhập Tu La Điện không còn thích hợp nữa, nhưng tối thiểu nhất vẫn muốn biểu thị lòng cảm ơn.

Nếu như không phải Tiêu Phàm, bọn hắn đoán chừng đã chết bên trong Tu La Bí Cảnh.

- Không cần khách khí.

Tiêu Phàm khoát khoát tay, nếu như đã xuất thủ cứu bọn hắn, Tiêu Phàm không nghĩ tới chuyện muốn bọn hắn báo đáp, bọn hắn không gia nhập Tu La Điện, Tiêu Phàm cũng có thể hiểu được.

Dù sao, sự cường đại của Chiến Thần Điện đã xâm nhập lòng người, Tu La Điện vừa mới thành lập mà thôi, nguy hiểm trùng điệp, ai biết rõ lúc nào liền bị hủy diệt.

- Công tử, bảo trọng!

Đám người hơi hơi thi lễ, sau đó liền bay đi về bốn phương tám hướng, Tiểu Minh cũng rời đi theo Ảnh Phong.

Sau một lát, chỉ có Tiểu Kim, Bắc Thần Phong cùng Phong Lang chưa rời đi.

Tiểu Kim cho tới nay đều theo bên người Tiêu Phàm, tất nhiên sẽ không rời đi, Bắc Thần Phong vốn là phụ trách Nam Vực, cho nên cũng không cần thiết phải rời đi, nhưng mà Phong Lang ở lại là có ý gì?

- Bắc Thần Phong, ngươi cùng Tiểu Kim đi trước, về Ly Hỏa Đế Đô.

Tiêu Phàm mở miệng nói.

- Vâng, sư thúc.

Bắc Thần Phong cười ha ha, lách mình liền xuất hiện ở bên cạnh Tiểu Kim, hắn biết rõ, Phong Lang khẳng định có vài lời muốn nói với Tiêu Phàm.

Nhìn thấy Tiểu Kim cùng Bắc Thần Phong đã đi xa, lúc này Tiêu Phàm mới lên tiếng:

- Tiểu Lang, có gì có thể nói thẳng.

Phong Lang há miệng muốn nói, thần sắc rầu rĩ, tựa như đang nghĩ có nên nói cho Tiêu Phàm hay không.

- Không cần ép buộc bản thân, nếu như ta có thể giúp, nhất định sẽ không do dự.

Tiêu Phàm vỗ vỗ bả vai Phong Lang nói.

- Công tử.

Phong Lang hít sâu một hơi, cắn răng nói:

- Kỳ thật ta lựa chọn Đông Vực là bởi vì gia tộc Hoàng Phủ chính là ở Đông Vực, mà ta có thù với Hoàng Phủ gia tộc.

- Ta còn tưởng rằng là chuyện gì, ngươi yên tâm, kẻ thù của ngươi chính là kẻ thù của ta, ngươi muốn báo thù, đến lúc bảo ta là được.

Tiêu Phàm sang sảng nói.

Hắn cũng bị thần sắc của Phong Lang dọa cho một cái, còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, khiến cho hắn cũng thấy khẩn trương.

- Không phải chuyện này, thù này tự ta sẽ báo, ta muốn nói cho công tử, Phong Lang ta vốn chính là người gia tộc Hoàng Phủ, ta vốn tên là Hoàng Phủ Tinh Hồn, Thiên Tàn là Đại Ca ta, hắn tên Hoàng Phủ Tinh Vân.

Phong Lang một hơi nói ra chuyện rầu rĩ trong lòng.

Tiêu Phàm nghe vậy, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc, điều này hắn còn chưa bao giờ nghĩ tới, vốn dĩ hắn tưởng Phong Lang cùng Thiên Tàn chỉ là tu sĩ bình thường của Ly Hỏa Đế Triều, đâu nghĩ đến, bọn hắn lại là gia tộc Hoàng Phủ Cổ Tộc.

Điều này đối Tiêu Phàm mà nói chính là một tin tức động trời, trong lúc nhất thời có chút tiếp thu không được.

- Chờ đã, ta nhớ ngươi cũng có một miếng ngọc bội.

Tiêu Phàm đột nhiên cau mày một cái, tựa như nhớ ra cái gì.

Sau đó từ trên cổ lấy ra một miếng ngọc bội tím, trên ngọc bội in một chữ "Sở".

Cùng lúc đó, Phong Lang cũng từ trên cổ lấy ra một khối ngọc bội đỏ, trên ngọc bội đỏ in hai chữ "Hoàng Phủ", khiến Tiêu Phàm kinh ngạc là ngọc bội này nhìn qua vậy mà tự nhiên mà thành.

Tiêu Phàm rõ ràng nhớ kỹ, ngọc bội trong tay Phong Lang chỉ là một nửa non, trong tay Thiên Tàn mặc dù cũng có một nửa lớn, nhưng hai khối ngọc bội hợp lại, như thế nào cũng sẽ có vết nứt chứ.

Nhưng hiện tại, miếng ngọc bội đỏ này căn bản không có bất kỳ vết nứt gì, hơn nữa hoàn toàn nhìn không ra dấu vết đã từng vỡ nứt.

- Công tử hẳn là đang suy nghĩ ngọc bội kia rõ ràng đã bị vỡ nứt, tại sao lại hoàn hảo không chút tổn hại đúng không?

Phong Lang nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm, nói ra.

Tiêu Phàm có thể cảm nhận, nhịp tim Phong Lang đang nhanh lên, trong lòng Tiêu Phàm, Phong Lang trước giờ đều là không sợ trời không sợ đất, làm sao hôm nay lại khẩn trương như thế?

- Không sai, ngọc bội kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, làm sao lại giống chất liệu của ta, chẳng lẽ ngọc bội kia còn có bí mật gì hay sao?

Tiêu Phàm nửa đùa nửa thật nói ra.

Kỳ thật trong lòng Tiêu Phàm cũng khẩn trương lên, phụ thân hắn chẳng để lại cho hắn cái gì, chỉ để lại khối ngọc bội này cùng một câu.

Chỉ bằng vào điểm này, cũng đủ để chứng minh ngọc bội kia bất phàm, chỉ là Tiêu Phàm căn bản tìm không được người để hỏi thăm mà thôi.

- Công tử đoán đúng, ngọc bội kia quả thật có bí mật lớn.

Phong Lang trịnh trọng gật đầu:

- Bởi vì đây là một chìa khoá của kho tàng bí mật, chỉ có ngọc bội mới có tư cách tiến vào trong đó.

- Chìa khóa?

Con ngươi Tiêu Phàm hơi hơi co vào một cái, hắn đột nhiên cảm giác khối ngọc bội này trĩu nặng, có điều rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nói:

- Theo như ngươi nói, ngọc bội kia khả năng không chỉ có hai miếng này của chúng ta?

- Không phải khả năng, mà là nhất định, chí ít hiện tại ta đã biết thì có bốn miếng, ngoài hai chúng ta ra, còn có trong tay gia tộc Diệp gia cùng Bắc Thần cũng có, hai miếng của bọn hắn theo thứ tự là màu trắng và màu đen.

Phong Lang gật đầu nói, ngữ khí vô cùng khẳng định.

- Gia tộc Diệp gia cùng Bắc Thần?

Tiêu Phàm lông mày nhíu lại, không khỏi nhìn Bắc Thần Phong nơi xa một cái, có điều rất nhanh liền thu hồi ánh mắt:

- Tứ Đại Gia Tộc này đều là Cổ Tộc, có phải là Cổ Tộc khác đều có?

- Việc này ta không biết.

Phong Lang lắc đầu:

- Ta chỉ nhớ năm đó phụ thân ta đem chúng ta ra khỏi không gian bí cảnh, bàn giao cho chúng ta, nhất định phải bảo hộ ngọc bội này.

Lúc ấy phụ thân ta cắt ngọc bội kia thành hai nửa, để tránh người khác để ý phát hiện. Đến tận về sau, kẻ thù đuổi kịp chúng ta, ta và Đại Ca bị trọng thương, cuối cùng mới bị người Ninh gia bắt làm nô.

Ban đầu ta cũng không biết ngọc bội kia lại có thể tự động khép lại, đến tận sau khi Đại Ca chết, ta đem hai nửa ngọc bội hợp tại cùng một chỗ, mới phát hiện vậy mà hoàn mỹ không tì vết, ngay từ đầu ta còn hoài nghi lời phụ thân ta, nhưng hiện tại ta tin.

Tiêu Phàm gật gật đầu, hiện tại hắn cũng biết rõ ngọc bội kia vô cùng bất phàm, nhìn Phong Lang thật sâu một cái, nhắc nhở:

- Về sau ngươi đi Đông Vực, nhất định phải cẩn thận bảo quản tốt.

Phong Lang lắc đầu, đột nhiên lấy ngọc bội từ trên cổ xuống, đưa cho Tiêu Phàm nói:

- Ta cảm thấy, ngọc bội đặt ở trong tay công tử an toàn hơn.

- Ngươi muốn đưa nó cho ta?

Tiêu Phàm kinh ngạc một trận nhìn Phong Lang.

Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.