Vô Thượng Sát Thần

Chương 1159: Cổ Tộc Sở Gia



- Hề Lão, có chuyện gì sao?

Tiêu Phàm mở khoang thuyền, lại phát hiện Hề Lão đứng ở cửa.

Để phòng Hề Lão có chuyện tìm bản thân, Tiêu Phàm bố trí Hồn Giới có thể cách trở thanh âm người khác, nhưng thanh âm Hề Lão lại có thể xuyên thấu Hồn Giới cách trở.

- Ngươi tu luyện cũng quá nhập thần, đến Cổ Tộc Sở gia rồi.

Hề Lão cười tủm tỉm nói ra.

- Đến rồi? Tiến vào Thiên Vực không phải một tháng sao?

Tiêu Phàm kinh ngạc, hắn cảm giác chỉ mới qua mấy ngày, chẳng lẽ một tháng đã qua.

- Đã gần qua một tháng rưỡi.

Hề Lão giải thích nói.

Tiêu Phàm có chút im lặng, đã qua một tháng rưỡi? Hắn trong lòng không khỏi cảm khái, đột phá Chiến Thánh cảnh, thời gian giống như không có nhanh như vậy.

- Đi thôi, bằng không qua một lúc những người kia lại tìm chúng ta thì phiền phức.

Hề Lão vừa cười vừa nói, một chút cũng không sợ người khác tìm phiền toái.

Tiêu Phàm gật đầu, mới đến, hắn cũng không muốn gây nên phiền phức không tất yếu, có thể im lặng vậy liền tận lực im lặng.

Đi theo Hề Lão ra khỏi khoang thuyền, boong thuyền đã tụ tập không ít bóng người, Tiêu Phàm đi đến bên cạnh lan can, đánh giá bốn phía.

Nơi bọn hắn đứng là một mảnh quảng trường rộng lớn, trên quảng trường người đông nghìn nghịt, nơi xa còn có mấy chiếc Phi Độ Chiến Thuyền, bên trên Phi Độ Chiến Thuyền liên tục có người đi xuống.

Phóng tầm mắt nhìn tới, đâu đâu cũng có sơn mạch, suối chảy thác tuôn, cổ thụ che trời, màu xanh biếc dạt dào, sinh cơ bừng bừng.

Chân trời tường vân lượn lờ chói lọi, có bạch hạc bay múa, lộng lẫy xa hoa, không biết còn tưởng rằng đi tới tiên cảnh.

Chỗ gần cung điện khí thế hùng hồn, nhiếp nhân tâm phách, đã không biết tồn tại bao nhiêu tuế nguyệt, trong không khí tràn ngập một loại khí tức riêng biệt, cho người ta một loại cảm giác xa xăm, cổ phác.

Có thể xưng là Cổ Tộc, lịch sử Sở gia tuyệt đối vượt qua mấy ngàn năm, thậm chí trên vạn năm.

Nơi này thiên địa linh khí thập phần dày đặt, hít một hơi cũng làm người ta có loại cảm giác đắc đạo thăng tiên, nơi này giống như một mảnh tịnh thổ làm cho lòng người an bình.

- Quả nhiên không hổ là vạn năm Cổ Tộc, ta may mắn cũng đi qua Thánh Thành, nhưng cùng nơi này so sánh, nhất định chính là biên hoang thành nhỏ.

- Nếu như có thể một mực ở chỗ này tu luyện, coi như để cho ta sống ít đi mấy chục năm cũng nguyện ý.

- Nếu muốn ở chỗ này, có hai phương thức, một là được Cổ Tộc Sở gia tán thành, hai là trở thành con rể hoặc là tức phụ đệ tử Sở gia, bất quá theo ta thấy, hai điều kiện cũng rất khó.

- Chúng ta không phải đến tham gia Vạn Thánh Dược Điển à, thiên phú luyện dược có thể làm cho Sở gia tán thành vẫn có hy vọng rất lớn, về phần cưới đệ tử Sở gia, hoặc là gả cho đệ tử Sở gia, độ khó việc này rất lớn.

... Đám người nghị luận, tất cả đều bị mảnh tiên cảnh làm cho chấn kinh, bọn hắn đều đang nghĩ lấy cách như thế nào lưu lại.

Trong lòng Tiêu Phàm cũng nổi lên một chút gợn sóng, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh xuống, một đường đi tới còn có cái gì chưa thấy qua đây.

So với Tiêu Thành, Yến Thành xem như phồn hoa, mà ở trước mặt Tuyết Nguyệt Hoàng Triều nhưng lại tính là gì?

Đồng dạng, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều tại Ly Hỏa Đế Đô cùng Vô Song Thánh Thành phồn hoa không phải cũng là đất nghèo sao?

Trước mắt Cổ Tộc Sở gia xác thực phồn hoa cường thịnh, vượt qua mấy cái cấp độ Vô Song Thánh Thành, nhưng trong thành trì cao cấp hơn đoán chừng cũng không tính là gì.

Theo thực lực tăng lên, tầm mắt cũng sẽ càng ngày càng rộng lớn, tầm mắt Tiêu Phàm sớm đã không thấy cực hạn tại nơi này.

Đương nhiên, đi tới nơi này cũng có thể có một chỗ tốt, chính là cùng thiên tài chân chính giao phong, người chỉ có bên trong ma luyện mới có thể nhanh chóng trưởng thành.

Hề Lão nhìn thấy sắc mặt Tiêu Phàm bình tĩnh, trong mắt lóe lên một tia hài lòng, cười hỏi:

- Ngươi cảm thấy nơi này như thế nào?

- Không tồi.

Tiêu Phàm thành thật trả lời, hai chữ đã coi như là Tiêu Phàm đối với nơi này đánh giá rất cao.

- Không tồi? Nơi này vẻn vẹn không tồi à, ngươi thật đúng là có thể giả bộ, không biết thật đúng là cho là ngươi gặp việc đời quá nhiều.

Một đạo thanh âm châm chọc vang lên.

Mở miệng là bạch bào thanh niên bên cạnh Sở Vân Bắc, thân làm đệ tử Sở gia, nơi này chính là thứ khiến bọn hắn kiêu ngạo, mà Tiêu Phàm đánh giá lại vẻn vẹn chỉ là một cái không tồi mà thôi, cái này tự nhiên làm bọn hắn nghe có chút chói tai.

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, đối với những người cao ngạo này, hắn đã sớm quen thuộc, lúc trước đi đến Vô Song Thánh Thành không phải cũng là bị chịu không ít đối xử lạnh nhạt sao?

Tại Vô Song Thánh Thành, Tiêu Phàm chưa bao giờ sợ qua ai, bây giờ đến nơi này hắn cũng không sợ bất luận kẻ nào, chỉ là không cần thiết cùng những người này tranh chấp mà thôi.

- Làm sao, không dám nói chuyện? Người trẻ tuổi đi tới nơi này, tốt nhất đem con mắt sáng lên một chút, đừng không cẩn thận mà mất mạng.

Bạch bào thanh niên lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, rất có mấy phần ý uy hiếp.

Tiêu Phàm tựa như không nghe thấy lời hắn, cũng không phải Tiêu Phàm sợ hắn, mà là hắn rất rõ ràng mục tiêu tự mình tiến tới nơi này, cũng không phải là vì cùng những người này phân cao thấp, mà là cứu cha mẹ mình.

Nhìn thấy Tiêu Phàm không nhìn bản thân, bạch bào thanh niên càng tức giận, vừa mới chuẩn bị giáo huấn Tiêu Phàm một trận, lúc này Sở Vân Bắc đột nhiên mở miệng nói:

- Bỏ đi, không cần thiết cùng bọn hắn trí khí, đừng làm mất thân phận.

- Nhị Thiếu giáo huấn đúng.

Bạch bào thanh niên vội vàng cung kính nói, hung hăng trừng Tiêu Phàm một cái.

Những người khác cười trên nỗi đau nhìn Tiêu Phàm, nhìn thấy liền dàn xếp ổn thỏa như thế rất có mấy phần mất mát, nhất là người Đại Thương Đế Triều. Bọn hắn còn nhớ kỹ Tiêu Phàm một cái tát bay Trương Hạo, nếu Tiêu Phàm có thể trên tay Sở gia ăn chút thiệt thòi, đó là chuyện không thể tốt hơn.

- Sở Văn, ngươi mang bọn hắn đi khảo hạch một cái, thông qua lưu lại, không thông qua sẽ đưa đi làm dược nô.

Sở Vân Bắc thản nhiên nói, dư quang quét Tiêu Phàm một cái.

Nghe vậy, những người khác nhao nhao biến sắc, bất quá rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, bọn hắn hiển nhiên cũng rõ ràng quy củ tiềm ẩn, bất quá có thể đi tới nơi này, bọn hắn dù sao cũng hơi tự tin.

- Vâng, Nhị Thiếu.

Bạch bào thanh niên cung kính gật đầu, sau đó nâng đầu nhìn đám người Nam Vực nói:

- Tất cả đi theo ta.

Dứt lời, bạch bào thanh niên liền mang bọn hắn hướng một tòa cung điện gần nhất đi, tu sĩ Nam Vực tự nhiên không chút do dự cùng đi lên.

Trong mắt rất nhiều người lóe qua một tia cực nóng cùng chờ mong, có thể đi tới nơi này, bọn hắn tự nhiên nắm giữ tư cách tham gia Vạn Thánh Dược Điển, chỉ là trình độ có cao thấp mà thôi.

- Tiêu Phàm, không cần khẩn trương, ta tin tưởng ngươi năng lực thông qua khảo hạch là không có vấn đề, đương nhiên, ngươi cũng không cần bại lộ át chủ bài bản thân, chỉ cần có thể luyện chế ra Thất Phẩm Đan Dược coi như thông qua khảo hạch.

Hề Lão truyền âm cho Tiêu Phàm nói, sợ Tiêu Phàm không hiểu.

- Hề Lão, ngươi nhìn ta giống khẩn trương sao?

Tiêu Phàm mỉm cười, sắc mặt như thường, căn bản không có bất kỳ cái gì ba động.

- Xem ra là ta lo lắng nhiều, chúng ta không thể đi vào, ta ở bên ngoài chờ ngươi.

Hề Lão khẽ mỉm cười nói.

Đối với Tiêu Phàm hắn cực kỳ tự tin, lúc trước Tiêu Phàm liền có thể luyện chế Thất Phẩm Đan Dược, bây giờ đột phá Chiến Thánh cảnh, như thế nào cũng có thể luyện chế Bát Phẩm Đan Dược.

Lấy tuổi Tiêu Phàm, nếu như có thể luyện chế ra Bát Phẩm, tuyệt đối coi là thiên tài hiếm có, đến lúc đó nhất định sẽ được Sở gia bồi dưỡng.

- Tiểu Kim, ngươi đợi bên cạnh Hề Lão.

Tiêu Phàm sờ sờ đầu Tiểu Kim, thấp giọng nói.

Rất nhanh, bọn hắn liền xuất hiện ở bên trong một tòa cung điện, cung điện thập phần rộng rãi, chí ít dung nạp hoàn toàn đầy đủ 150 người Nam Vực.

- Tất cả mọi người xếp thành hàng, mười người một tổ, nhanh lên một chút, các quan chấm thi thời gian đang gấp.

Bạch bào thanh niên Sở Văn đầu tiên là cùng những giám khảo chào hỏi, sau đó lạnh lùng liếc nhìn lấy đám người Nam Vực nói.

Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.