Nghe thấy giám khảo kia nói, Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, cười lạnh nói:
- Hai chân trên người hắn, chẳng lẽ ta bắt hắn quỳ hắn liền phải quỳ xuống sao? Chẳng lẽ ta muốn ngươi quỳ xuống, ngươi cũng sẽ quỳ xuống sao?
Chẳng lẽ ta muốn ngươi quỳ xuống, ngươi cũng sẽ quỳ xuống sao?
Nghe vậy, giám khảo nhất thời không biết nói gì, Tiêu Phàm nói chuyện hoàn toàn không có bất kỳ điều gì có thể bắt bẻ, bất quá hắn mặt ngoài lại phẫn nộ không thôi.
Hắn như thế nào nghe không ra Tiêu Phàm đang nói bóng gió, ta muốn ngươi quỳ xuống, ngươi không quỳ gối, nếu như ngươi quỳ, là ngươi thấp hèn mà thôi, ta cũng không có biện pháp gì.
- Ngươi dám vũ nhục giám khảo, lão phu xem ngươi cũng không cần khảo hạch nữa!
Một giám khảo khác mặc trường bào màu xám âm thanh lạnh lùng nói, lúc này hắn nhất định phải đứng đi ra duy trì lợi ích giám khảo.
Tiểu tử này chỉ là một kẻ ngoại lai, vừa tới nơi này liền phách lối như thế, về sau còn như thế nào?
Vừa dứt lời, sau lưng ba giám khảo khác cũng đi ra, năm người đứng thành một loạt, sát khí nặng nề chờ Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm căn bản không có để ý tới bọn hắn, mà là nhàn nhạt nhìn Sở Văn quỳ trên mặt đất, nói:
- Ngươi nói có ít người không phải ta có thể đắc tội, ngươi hiện tại nói cho ta biết, ngươi, ta có thể đắc tội hay không?
Tiêu Phàm đứng chắp tay, rất có một phen cao thủ phong phạm, nhìn xuống Sở Văn quỳ trên mặt đất, ánh mắt kia tràn ngập hờ hững.
Ở đây hơn một trăm tu sĩ tất cả đều bị khí thế Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, tiểu tử này thật đúng là vô cùng cuồng, để người Sở gia quỳ xuống cũng liền thôi, vậy mà còn được lý không tha người.
Sở Văn không phải đối thủ của ngươi, hiện tại ở trước mặt ngươi bị ăn phải thiệt thòi lớn, qua một lúc nếu là kinh động những người Sở gia khác, nhìn ngươi có kết cuộc như thế nào.
Sở Văn quỳ trên mặt đất, hai chân có chút nhũn ra, gian nan ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là sợ hãi và ác độc.
- Vẫn rất ngang?
Tiêu Phàm bắt chước giọng nói Sở Văn trước đó:
- Làm chuyện sai liền nên xin lỗi, điểm ấy lễ nghi không cần ta dạy ngươi chứ?
Dứt lời, một cỗ khí thế ngút trời xông thẳng não hải Sở Văn, Sở Văn đầu choáng váng, đột nhiên hung hăng hướng mặt đất đập.
- Ầm, ầm ~
Thanh âm thỉnh thoảng vang lên, trán Sở Văn chảy ra không ít máu tươi, bất quá hắn căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào.
- Người trẻ tuổi, ta thấy ngươi nên biết điểm dừng! Nhị Thiếu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Trong đó một giám khảo uy hiếp nói, Tiêu Phàm chưa từng đem bọn hắn đặt ở trong lòng, bọn hắn cũng vô cùng phẫn nộ.
Nhưng mà bọn hắn lại căn bản không làm gì được Tiêu Phàm, đừng nhìn bọn họ là giám khảo, nhưng bọn hắn cũng chỉ là Chiến Đế cảnh, trong cả tòa Cổ Thành không đáng kể chút nào.
- Đều là chút thế lực tiểu nhân! Các ngươi cũng quỳ xuống!
Tiêu Phàm khinh thường nói, lời còn chưa dứt, một cỗ khí thế cường đại xông thẳng mấy người đi.
Mấy tu sĩ Chiến Đế cảnh căn bản không cần hắn toàn lực xuất thủ, vẻn vẹn khí thế liền ép bọn hắn không thở nổi.
Phù phù phù phù
Mấy tiếng giòn vang, năm cái giám khảo cũng tất cả đều quỳ trên mặt đất, kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm cả gan làm loạn như thế, cũng dám bắt bọn hắn quỳ xuống.
Tu sĩ Nam Vực đều trợn to hai mắt, trong miệng đủ để nhét trứng vịt, sau đó như tị xà hạt hướng về chân tường đại điện thối lui.
Tên gia hỏa này chắc chắn bị điên rồi, nhất định phải phân rõ giới tuyến cùng hắn, bằng không làm sao chết đều không biết.
Nơi này chính là Cổ Tộc Sở gia đó, ngươi dám để người Sở gia nhiều lần quỳ xuống, Sở gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Bất quá thần sắc Tiêu Phàm vẫn thập phần bình tĩnh, căn bản không có mảy may sợ hãi, hắn dám làm như vậy tự nhiên là có nguyên nhân.
Hắn từ trong trí nhớ mấy người Sở Vân Bắc đã sớm thăm dò đại khái tình huống Cổ Tộc Sở gia, nói là Cổ Tộc Sở gia không sai, nhưng nói đến cùng, đây cũng chính là một tòa thành trì mà thôi.
Sở gia lớn biết bao, người bình thường căn bản là không có cách tưởng tượng, trải qua hơn vạn năm sinh sôi, Sở gia chi thứ vô số, căn bản đếm không nổi.
Người ở đây trừ Sở Văn, mấy giám khảo đoán chừng đệ tử Sở gia dòng thứ đều không phải, Sở gia cao tầng cũng sẽ không bởi vì bọn hắn mà tìm mình gây phiền phức.
Những Chiến Thánh cảnh cũng không vì loại sự tình này làm to chuyện, nếu không đoán chừng toàn bộ Sở gia đã sớm loạn.
Nơi này nói là Cổ Tộc Sở gia, kỳ thật còn không bằng nói là một tòa Cổ Thành so với Vô Song Thánh Thành càng thêm phồn vinh mà thôi.
Nơi này ủng hộ giết chóc, ủng hộ cạnh tranh, bằng không mà nói thành trì cũng không chịu nổi tu sĩ nhân loại sinh sôi liên tục trên vạn năm.
Bắt bọn hắn quỳ xuống, Tiêu Phàm có lẽ sẽ có không ít phiền phức, nhưng còn không có nguy hiểm tính mạng.
Hắn mặc dù không muốn bại lộ thân phận bản thân, nhưng càng không phải một kẻ ăn thiệt thòi, không may dĩ nhiên chính là bọn Sở Văn hắn.
- Sở Văn, tại sao còn chưa xử lý xong, Nhị Thiếu chờ không được
kiên nhẫn...
Đột nhiên, cửa ra vào vang lên một đạo thanh âm, chỉ thấy một nữ tử váy trắng đi tới.
Lời còn chưa dứt, nàng liền bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh, chỉ thấy Sở Văn đối với Tiêu Phàm không ngừng dập đầu, trán sớm đã máu me đầm đìa.
Mặt khác, năm giám khảo cũng quỳ trên mặt đất, toàn thân nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập phẫn nộ cùng sợ hãi.
- Sở Văn, ngươi đang làm gì?
Nữ tử váy trắng hét lớn, sau đó hung dữ nhìn Tiêu Phàm, phẫn nộ nói:
- Là ngươi đang làm trò quỷ?
- Phải thì như thế nào?
Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn biết rõ, muốn dàn xếp ổn thỏa đoán chừng không phải đơn giản như vậy, chờ lâu như vậy, đoán chừng Sở Vân Bắc đã hơi không kiên nhẫn.
- Xem ra vẫn là phải bại lộ thân phận.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, những đệ tử cổ tộc so với hắn nghĩ còn càn rỡ bá đạo hơn, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể lấy bạo chế bạo.
Hắn phát hiện sự tình thường thường sẽ không thuận lợi dựa theo kế hoạch phát triển, hắn vốn chỉ muốn lẳng lặng tìm cha mẹ mình, sau đó cứu bọn hắn liền rời đi, hiện tại xem ra là không có khả năng.
Bất quá Tiêu Phàm cho tới bây giờ không sợ, người tranh một hơi phật thụ một nén nhang, hắn sẽ không uất ức sống một thế, dù đứng trước mặt hắn là Thần thì sao?
- Dám để cho người Sở gia ta quỳ xuống, ngươi sẽ chết rất thảm! Ta sẽ đi tìm Nhị Thiếu!
Nữ tử váy trắng phẫn nộ nói.
Không thể không nói nàng rất thông minh, liền Sở Văn đều không có sức phản kháng, coi như nàng cũng khẳng định không phải là đối thủ, cùng lưu ở chỗ này không bằng đi tìm Sở Vân Bắc, đến thời điểm có biện pháp đưa hắn!
- Ngươi cũng quỳ xuống!
Tiêu Phàm thản nhiên nói, Linh Hồn Chi Lực của Chiến Thánh cảnh đỉnh phong xông thẳng não hải nữ tử váy trắng, nữ tử váy trắng vừa mới chuẩn bị quay người, đột nhiên đầu choáng váng một trận, phù phù một tiếng quỳ xuống.
Đám người đã chết lặng, tiểu tử này nhất định chính là muốn nghịch thiên, đến một người quỳ một người, thủ đoạn này cũng quá quỷ dị.
Bọn hắn đã tưởng tượng hậu quả của Tiêu Phàm, nếu để cho những người Sở gia khác biết rõ nhất định sẽ chết rất thảm, trừ phi đem tất cả mọi người nơi này giết, bằng không sự tình nơi này nhất định sẽ truyền bá ra ngoài.
Chỉ là Tiêu Phàm dám đem người ở đây đều giết à, hiển nhiên không thể, trừ phi hắn không muốn sống.
Đại sảnh một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người câm như hến, liền thở mạnh cũng không dám, sợ đắc tội hung thần này, rất nhiều người trong đầu lại không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh trước đó Trương Hạo bị Tiêu Phàm một cái tát bay.
Liền người Sở gia hắn đều dám chà đạp, huống chi một tu sĩ Đại Thương Đế Triều đây?
Nhìn người Sở gia quỳ trên mặt đất, đám người cảm giác rất khó chịu, bọn hắn đi không được, đợi cũng không xong, chỉ có thể trong lòng cầu nguyện Sở gia mau chạy tới một kẻ lợi hại một chút, đem tiểu tử này thu phục.
- Sở Văn, Sở Nghiên, còn muốn bản thiếu gia tự mình mời các ngươi hay sao?
Dày vò hồi lâu, cửa ra vào rốt cục truyền đến một đạo thanh âm băng lãnh.