Vô Thượng Sát Thần

Chương 1165: Ngươi Cũng Biết Văn Thiếu?



- Thiên Thánh Lâu? Đây là một quán rượu?

Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một vẻ kinh dị, phóng tầm mắt nhìn tới, cả quán rượu nguy nga hùng hồn, kim quang chói mắt, toàn thân có kim sắc Kim Đàn Mộc xây dựng mà thành, đại khí, tôn quý!

Quán rượu cao vút trong mây, không biết độ cao cụ thể, bốn phía mây mù quấn quanh nhìn qua giống như đứng ở bên trong vân hải, như mộng tựa huyễn.

- Không sai, Thiên Thánh Lâu là kiến trúc cao nhất Cổ Thành Sở gia, đạt đến 90 trượng, hết thảy chín tầng. Đây chính là nơi có Hồn Thạch đều chưa chắc có thể tiến vào, người tiến vào ở đây chính là cần một cái thân phận.

Sở Vân Bắc cười nói.

Có thể làm cho Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh dị, hắn vẫn còn có chút kích động.

- Vậy ngươi có thể tiến vào tầng nào?

Tiêu Phàm cười nói, Sở Vân Bắc ở trước mặt hắn khoe khoang, hắn cũng không quan tâm.

Thiên Thánh Lâu đúng là kiến trúc cao nhất Tiêu Phàm tại Chiến Hồn Đại Lục gặp qua, nhưng ở kiếp trước lại không phải cao nhất, hắn rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

- Ài.

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Sở Vân Bắc thở dài một hơi:

- Nếu như chỉ dựa vào thân phận mà nói, ta tiến về đệ cửu lâu cũng không thành vấn đề, nhưng mấu chốt là quán rượu mỗi một tầng đều có một đạo Hồn Giới, muốn xông qua Hồn Giới lại cũng không dễ dàng, bằng vào thực lực ta, tối đa cũng chỉ có thể đạt tới tầng thứ sáu.

Sở Vân Bắc ngược lại cũng không có nói láo, trước mặt Tiêu Phàm, hắn căn bản không có bất kỳ bí mật, nói láo cũng không có bất kỳ chỗ dùng nào.

Ý ngươi là chỉ cần xông qua Hồn Giới liền có thể tiếp tục đi lên?

Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái, hắn không dám hoàn toàn chắc, nhưng xông qua Hồn Giới vẫn là không khó.

- Không sai.

Sở Vân Bắc gật đầu, thần sắc có chút mê ly nói:

- Lần trước ta lấy thế đè người, đi đến tầng thứ bảy, uống một vò Túy Trường Sinh, đúng là có vô tận tư vị. Kiếm huynh, ta là chờ mong ngươi có thể mang chúng ta đi tầng thứ bảy, lại phẩm hương nồng của Túy Trường Sinh.

Lời này nói ra, sau lưng Sở Vân Bắc một đôi thanh niên nam nữ kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn hiển nhiên không tin năng lực Tiêu Phàm có xông qua tầng thứ bảy.

- Có thể thử xem.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm nhiên, hắn đối với rượu cũng không phải là cảm thấy hứng thú như thế nào, chỉ là đối với quy củ Thiên Thánh Lâu cảm thấy hứng thú mà thôi.

- Nếu như Kiếm huynh ngươi thật có thể tiến vào tầng thứ bảy, ta mời ngươi uống Túy Trường Sinh.

Sở Vân Bắc cười ha ha một tiếng nói.

- Nơi nào đến một tên nhà quê thế này, còn muốn tiến vào tầng thứ bảy, tầng thứ bảy nếu là dễ dàng đi lên như vậy, lão tử đã sớm đi lên.

- Đúng vậy, Dịch thiếu chúng ta là tu vi Chiến Thánh sơ kỳ, liền hắn đều không thể đi lên, các ngươi có thể đi lên sao?

- Ta nghe nói có thể đi đến tầng thứ bảy chỉ có Chiến Thánh trung kỳ trở lên mới được, chẳng lẽ các ngươi là Chiến Thánh trung kỳ? Ha ha ~

Đột nhiên, mấy đạo thanh âm châm chọc vang lên, trong giọng nói tràn ngập khinh thường.

Mấy người Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy mấy thanh niên nam nữ đi tới, cầm đầu là một tử bào thanh niên, đầu hắn mang tử kim vương miện, anh tuấn phi phàm.

Bên cạnh hắn, một nữ tử mặc váy dài màu đỏ nắm lấy cánh tay hắn, ngực dán chặt lấy cánh tay tử bào thanh niên, nàng bước liên tục nhẹ nhàng, một đôi mị nhãn dường như có thể dẫn ra tâm thần bất kỳ nam nhân nào.

- Oa, Hồn Thú nhỏ thật đáng yêu, Dịch thiếu, ta muốn.

Thanh âm làm nũng từ trong miệng nữ tử thốt ra, nam tu sĩ bốn phía nghe vậy, toàn thân có chút mềm mại.

Mặc dù nữ tử này có chút yểu điệu, nhưng thanh âm thực sự quá mỹ diệu, bất kỳ nam nhân nào đoán chừng đều không thể chống cự loại cám dỗ này.

- Chỉ cần là Hoa Nương ưa thích, bản thiếu gia đều sẽ chuẩn bị cho ngươi.

Dịch thiếu thanh niên trêu chọc nữ tử xinh đẹp, trong mắt đều là vẻ tà ác, trong lòng hắn đã rục rịch.

- Đêm nay Hoa Nương khẳng định hảo hảo phục thị Dịch thiếu, để Dịch thiếu hài lòng.

Hoa Nương dịu dàng nói.

- Ngươi một người damdang a.

Dịch thiếu hài lòng cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Người trẻ tuổi, Linh Miêu này Hoa Nương muốn, ngươi nói giá đi.

- Ranh con, ngươi tính là gì?

Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Sở Vân Bắc giận tím mặt, đây chính là cơ hội tốt nịnh nọt Tiêu Phàm, hắn làm sao có thể bỏ lỡ đâu.

- Người trẻ tuổi, ngươi tự tìm cái chết, dám theo Dịch thiếu nói chuyện như thế!

Mấy người thuộc hạ phía sau Dịch thiếu bỗng nhiên tiến lên một bước, khí thế cường đại xông thẳng vào Sở Vân Bắc.

Cùng lúc đó, thanh niên nam tử sau lưng Sở Vân Bắc không chút do dự tiến lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người đối diện, rất có một bộ tư thế ra tay đánh nhau.

- Nhị Thiếu, nơi này là địa bàn ngươi.

Tiêu Phàm cười ha ha nói, lui về sau mấy bước, mặc cho Sở Vân Bắc bọn hắn xử lý việc này.

Sắc mặt Sở Vân Bắc đỏ bừng vô cùng, hắn vừa nãy cùng Tiêu Phàm thổi phòng mấy canh giờ, nhưng hiện tại vừa tới Trung Thành đã có người không cho hắn mặt mũi, đây không phải đánh mặt hắn sao?

Sắc mặt hai người sau lưng Sở Vân Bắc cũng chẳng tốt đẹp gì, ngược lại cũng không phải là bọn hắn sợ, mà là bọn hắn cho tới bây giờ liền không có động thủ qua, bởi vì người bình thường căn bản không có tư cách để bọn hắn động thủ.

Trong mắt bọn họ, nếu quả thật muốn động thủ giải quyết vấn đề, đó mới là hoàn toàn không mặt mũi.

- Nơi này là địa bàn ngươi? Ha ha, bọn hắn nói nơi này là địa bàn của bọn hắn?

Dịch thiếu càn rỡ cười to, tựa như nghe trò cười to lớn nhất trên đời.

Mấy tên chó săn Dịch thiếu cũng cười tà, trong mắt đều là vẻ khinh thường, nữ tử xinh đẹp Hoa Nương nói:

- Ai không biết, Trung Thành Bắc Thập Tam Nhai là địa bàn Dịch thiếu, mấy đầu tiểu trùng thật đúng là tự cho là đúng.

- Người trẻ tuổi, ở chỗ này dám mắng ta, ngươi tính là kẻ thứ nhất, ngươi không phải hỏi ta là thứ gì sao? Ở chỗ này đều là của Dịch Bằng ta.

Dịch thiếu cười lạnh nói, thần sắc băng lãnh nhìn Sở Vân Bắc.

Nhìn thấy sắc mặt Sở Vân Bắc đỏ bừng, hắn còn tưởng rằng Sở Vân Bắc là bị hù, hắn chỗ nào biết rõ Sở Vân Bắc là vì bản thân mất mặt mũi mà ảo não.

- Nhị Thiếu, Sở Văn có vẻ quản lý địa bàn Trung Châu Bắc Thập Tam Nhai.

Hắc bào thanh niên sau lưng Sở Vân Bắc mở miệng nói.

- Sở Văn?

Sở Vân Bắc cau mày một cái, trong lòng thầm mắng không thôi, sớm biết rõ liền để hai người đi Thiên Thánh Lâu đặt phòng, để Sở Văn cùng Sở Nghiên lưu lại.

Nếu có Sở Văn, loại sự tình này chẳng phải giải quyết rất dễ sao? Hiện tại ngược lại tốt, bản thân mất hết mặt mũi.

Nhìn thấy Tiêu Phàm ở một bên cười trộm, Sở Vân Bắc liền thập phần khó chịu, bản thân dù sao cũng là Nhị Thiếu dòng chính Sở gia, lại bị một người trẻ tuổi Trung Thành xem thường, việc này bảo hắn làm sao dễ chịu cho được.

- A, các ngươi cũng biết Văn thiếu?

Dịch Bằng hơi hơi ngoài ý muốn nhìn Sở Vân Bắc bọn hắn.

Sở Vân Bắc hơi hơi ngoài ý muốn, hắn chỗ nào nghe không ra, trong giọng nói Dịch Bằng đối với Sở Văn rất có mấy phần có ý tôn trọng, nhìn đến tiểu tử này có lẽ thật đúng là sợ Sở Văn.

- Dịch thiếu, ta xem bọn hắn chính là cố ý dùng tên tuổi Văn thiếu đến hù dọa ngươi, liền bọn chó săn dạng này cũng có thể nhận biết Văn thiếu?

Hoa Nương mặt coi thường nhìn Sở Vân Bắc bọn hắn.

Nhìn thấy Tiểu Kim lông xù trên bờ vai Tiêu Phàm, nàng liền hận không thể lập tức đoạt tới, lại không biết Tiểu Kim nhìn nàng ánh mắt tràn ngập xem thường.

- Ta không quen biết Văn thiếu gì, chẳng qua nếu như là Sở Văn nói, ta ngược lại là nhận biết.

Sở Vân Bắc đạm mạc cười một tiếng, trong mắt hắn, mấy người này đã là người chết, đã không cần thiết cùng bọn hắn tốn nhiều miệng lưỡi.

- Cổ Thành người tên Sở Văn, các ngươi không quen biết Văn thiếu, vậy cũng có thể đi chết.

Dịch Bằng ngữ khí vô cùng băng lãnh, hắn cảm giác Sở Vân Bắc là cố ý đùa nghịch hắn, trong lòng lửa giận đã đốt.

Đưa tay vung lên, mấy người sau lưng lách mình hướng về Sở Vân Bắc đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.