Vô Thượng Sát Thần

Chương 1192: Nhường Các Ngươi Một Nửa



- Đáp án không phải viết trên giấy sao?

Tiêu Phàm không thèm để ý Sở Vân Phi, hữu khí vô lực nói.

- Không có khả năng, ngươi rõ ràng nhảy qua năm hàng, nhiều nhất phân biệt 500 loại Dược Tài mới đúng.

Sở Vân Phi không cam lòng, vẫn muốn giãy dụa cuối cùng.

Tiêu Phàm nhìn Sở Vân Phi như nhìn thằng ngốc, chẳng lẽ bản thân liền không thể một lần phân biệt hai hàng Dược Tài sao?

- Ta biết rồi, hắn vì cái gì sẽ nhảy qua hàng thứ hai, hàng thứ tư, nguyên lai là một lần liền phân biệt ra hai hàng Dược Tài.

Trong đám người có người hoảng sợ nói.

Những người khác nghe vậy cũng đều trong nháy mắt minh bạch, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm như nhìn quái vật.

Phải biết, trong toàn bộ hành trình, tốc độ của Tiêu Phàm không nhanh không chậm, cơ hồ duy trì tốc độ đều đặn, thậm chí không có dừng lại, cái này cũng từ khía cạnh nói rõ, Tiêu Phàm phân biệt ra một ngàn loại dược tài nhất định là không có áp lực chút nào.

Sở Hinh cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, lúc này nàng mới minh bạch là bọn hắn quá tự cho là đúng mà thôi, Tiêu Phàm cũng giống như nàng phân biệt từng hàng từng hàng.

Nhưng Tiêu Phàm căn bản không đi đường thường, những hàng hắn nhảy qua đều bởi vì hắn đã phân biệt ra toàn bộ.

Vừa nghĩ tới bản thân trước đó châm chọc Tiêu Phàm, Sở Hinh liền hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, sắc mặt đỏ bừng vô cùng.

Những tu sĩ nghe được Tiêu Phàm nói "vừa kịp" cũng rốt cục hiểu rõ, Tiêu Phàm nói vừa kịp là chỉ thời gian vừa đủ để hắn phân biệt 1000 loại Dược Tài mà thôi.

Đừng nhìn Sở Hinh phân biệt ra 800 loại Dược Tài, nhưng cùng 1000 loại so sánh, cái này chênh lệch vẫn vô cùng lớn.

Nghe được đám người nói, sắc mặt Sở Vân Phi trở lên khó coi, lúc này Sở Hinh đột nhiên lại nói:

- Đại Thiếu Gia, phân biệt ra 1000 loại Dược Tài không nhất định đều đúng, ta nhớ người nào đó nói qua, sai một loại là trừ một điểm.

- Hinh Nhi nói không sai.

Ánh mắt Sở Vân Phi sáng lên, đây hy vọng cuối cùng của bọn hắn trong vòng này, chỉ cần có thể đánh bại Tiêu Phàm vậy liền đủ rồi.

- Vậy thì bắt đầu đi, có kết quả rồi nói cho ta.

Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh nói ra, trực tiếp hướng Thiên Thánh Lâu đi đến, hắn không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian.

- Ngươi!

Sở Vân Phi rất khó chịu khi Tiêu Phàm phách lối, hắn mới là chủ nhân Cổ Thành Sở gia, là Tiêu Phàm đến Cổ Thành Sở gia quấy rối.

Đáng tiếc, Tiêu Phàm căn bản mặc kệ hắn, trực tiếp tiến vào Thiên Thánh Lâu.

Như thế lại qua nửa canh giờ, mấy Trưởng Lão Thần Dược Các hướng về phía đáp án của Tiêu Phàm, càng xem càng kinh tâm.

- Vậy mà đúng toàn bộ, đúng toàn bộ! Thậm chí ngay cả một chữ đều không sai!

Một Trưởng Lão trong đó tay cầm phần đáp án của Tiêu Phàm hơi hơi run rẩy, trong miệng tự lẩm bẩm, như nói mê.

Mấy Trưởng Lão khác cũng chẳng tốt đẹp gì, bọn hắn biết ván này Cổ Thành Sở gia bại, hơn nữa bại thập phần triệt để.

- Làm sao có thể.

Sở Hinh cảm giác toàn thân bất lực, kém chút ngã ngồi trên mặt đất, phân biệt Dược Tài chính là năng khiếu của nàng, nhưng mà hôm nay lại bị bại triệt để như vậy, làm cho nàng trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận.

Sắc mặt Sở Vân Phi cũng chẳng tốt đẹp gì, trong đầu hắn hồi tưởng lại câu nói Tiêu Phàm trước đó nói với hắn "Sở gia căn bản không có cái gì dạy ta".

Phần lớn người nghe đều cho rằng hắn phách lối không coi ai ra gì, nhưng hiện tại Sở Vân Phi biết rõ, Tiêu Phàm xác thực chỉ là đang trần thuật một sự thực mà thôi.

Đám người bốn phía đang lẳng lặng chờ đợi, bọn hắn nghĩ ván này Tiêu Phàm thua chắc, bọn hắn chỉ chờ đợi tuyên bố kết quả mà thôi.

- Hinh Nhi, ngươi xuống dưới trước, hiện tại là vòng thứ nhất mà thôi, chúng ta còn có cơ hội.

Sở Vân Phi vỗ vỗ vai Sở Hinh, Sở Hinh gật đầu, chuẩn bị ra phía ngoài.

- Kết quả như thế nào?

Lúc này thanh âm Tiêu Phàm từ nơi không xa truyền đến, cười tủm tỉm nhìn Sở Vân Phi nói.

- Một vòng này, ngươi thắng.

Sở Vân Phi cắn răng nói, thanh âm không nhỏ, bốn phía đều nghe nhất thanh nhị sở.

- Cái gì, hắn thắng? Làm sao có thể!

Đám người mắt trợn tròn, sự tình cũng không phát triển như bọn hắn nghĩ, Tiêu Phàm lần nữa vượt ngoài ý liệu bọn hắn.

- Vậy tiến hành ván thứ hai thôi.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, thời gian cách Vạn Thánh Dược Điển chỉ có hơn hai ngày, Tiêu Phàm còn có một chút việc cần hoàn thành, hắn không muốn đem thời gian lãng phí ở chỗ này.

- Sở Lân, ván thứ hai ngươi tới.

Sở Vân Phi nhìn một bạch bào thanh niên nói, thần sắc có chút khó coi, nếu như ván này Tiêu Phàm thắng, Sở Vân Phi hắn sẽ phải quỳ gối trước Thiên Thánh Lâu.

- Vâng, Đại Thiếu.

Bạch bào thanh niên gật đầu, sắc mặt lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt Sở Vân Phi.

Cũng đúng lúc này, nơi xa lại có mấy đạo thân ảnh từ trong đám người đi ra, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, khẳng định có thể nhận đi ra, mấy người chính là Mộ Dung Lãng Trần, Lăng Ngạo cùng Hoàng Phủ Tinh Vũ.

- Tiểu tử kia đang làm gì?

Mộ Dung Lãng Trần tự nhiên một cái liền nhận ra Tiêu Phàm, khi hắn nhìn thấy Sở Vân Phi, lập tức kinh ngạc nói:

- Khá lắm, hắn đang đánh nhau cùng Sở Vân Phi.

Bên cạnh một thanh niên Cổ Thành Sở gia lạnh như băng nói:

- Hắn đâu chỉ đánh nhau cùng Sở Đại Thiếu gia, mà là cùng Cổ Thành Sở gia ta, hắn bây giờ đang khiêu khích tất cả mọi người thế hệ tuổi trẻ Cổ Thành Sở gia ta.

- Cái gì?

Mộ Dung Lãng Trần còn tưởng là bản thân nghe lầm, lúc thanh niên kia lặp lại một lần, Mộ Dung Lãng Trần lập tức hít vào ngụm khí lạnh.

Tên này lớn mật cỡ nào vậy, dám khiêu khích tất cả mọi người thế hệ tuổi trẻ Cổ Thành Sở gia, xem như Mộ Dung Lãng Trần hắn cũng không có can đảm và quyết đoán như thế.

Lăng Ngạo trầm mặc không nói, bất quá ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm có một tia kiêng kị, đôi mắt đẹp Hoàng Phủ Tinh Vũ lấp lóe một cái, thầm nghĩ trong lòng:

- Có lẽ ngay từ đầu đã không nên đối địch với hắn.

Tiêu Phàm tự nhiên là không biết ý nghĩ bọn hắn, hắn cười tủm tỉm nhìn bạch y thanh niên Sở Lân Sở gia kia nói:

- Ngươi có thể bắt đầu.

Sở Vân Phi nghi hoặc không hiểu nhìn Tiêu Phàm, cái gì gọi là ngươi có thể bắt đầu, chẳng lẽ ngươi không luyện chế sao?

Nhất là ánh mắt Tiêu Phàm kia, Sở Vân Phi nhìn thấy chỉ có khinh thường, tựa như đang thưởng thức một thằng hề biểu diễn.

- Các hạ cũng có thể bắt đầu.

Sở Lân cau mày một cái, hắn không thích bị Tiêu Phàm ra lệnh.

- Ta cũng không có dự định luyện chế.

Tiêu Phàm nhún nhún vai nói.

- Không luyện chế, ngươi đùa nghịch chúng ta sao? Ngươi nếu không luyện chế được, ván thứ hai ngươi có thể nhận thua.

Sở Vân Phi không vui nói.

- Nếu ta luyện chế, dù một cơ hội nhỏ nhoi các ngươi đều không có, ta muốn nhường các ngươi một nửa mà thôi.

Tiêu Phàm thập phần nghiêm túc nói.

- Thật đúng là không coi ai ra gì!

Sở Vân Phi còn không có tức giận, Sở Lân đã giận tím mặt.

- Ta không coi ai ra gì thì sao?

Tiêu Phàm khinh thường nhìn Sở Lân một cái, nghiền ngẫm cười nói:

- Quy tắc ván thứ hai, trong một nén nhang ai luyện chế ra Bát Phẩm Đan Dược đỉnh cấp trước coi như người đó thắng. Ngươi nếu luyện chế ra, ngươi thắng, bất quá ngươi nếu luyện chế không ra, vậy ta cũng không thua.

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Sở Vân Phi cùng Sở Lân trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Khó trách Tiêu Phàm nói nhường bọn hắn, Tiêu Phàm từ bỏ luyện chế Đan Dược, mặc kệ hắn không luyện chế ra, đều đem quyền lực quyết định thắng bại vòng thứ hai giao cho bọn hắn, đây là nhường bọn hắn sao?

Không biết còn tưởng rằng Tiêu Phàm nịnh nọt bọn hắn, bất quá Sở Vân Phi biết rõ, lấy tính cách Tiêu Phàm cuồng vọng như thế, căn bản sẽ không nịnh nọt bọn hắn.

Nếu như Tiêu Phàm nhường bọn hắn mà bọn hắn còn thất bại, cái kia há không phải nói năng lực người Cổ Thành Sở gia chỉ có thế thôi sao?

Không thể không nói, Tiêu Phàm thật đúng là nghĩ như vậy, hắn không có mở miệng, tiếp tục chờ đợi Sở Vân Phi quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.