Vô Thượng Sát Thần

Chương 1197: Kẻ Nịnh Hót



Sở Lăng Tiêu trở lại phủ đệ, Sở Vân Phi cùng Nhị Trưởng Lão đã chờ đợi lâu ngày, sắc mặt Sở Vân Phi thập phần khó coi, lửa giận trong mắt khó tiêu.

- Cha, Kiếm Hồng Trần quá phách lối, để ta giết hắn, ngươi vì sao lại ngăn cản ta.

Sở Vân Phi nổi giận đùng đùng nói.

Sở Lăng Tiêu cau mày một cái, ngưng tiếng nói:

- Ngươi xác định ngươi có thể giết được hắn?

- Ta, ta có thể giết chết hắn!

Sở Vân Phi cắn răng nói, bất quá hắn đã có do dự trong nháy mắt.

- Ngươi do dự, không phải sao?

Sở Lăng Tiêu lắc đầu, hắn chưa hề nói bất luận sự tình gì về Hề Lão, nếu như không có Hề Lão tìm hắn, Sở Lăng Tiêu tự nhiên là không có khả năng để Tiêu Phàm sống sót.

Bất quá khi Hề Lão nói ra vấn đề Sở gia Phong Ấn Chi Địa khả năng chỉ có Tiêu Phàm mới có thể giải quyết, Sở Lăng Tiêu càng không thể để cho Tiêu Phàm chết.

Chí ít, trước khi giải quyết triệt để vấn đề Sở gia Phong Ấn Chi Địa, hắn không thể động đến Tiêu Phàm, thậm chí còn phải bảo hộ Tiêu Phàm.

- Ta thừa nhận hắn rất mạnh, nhưng vẫn chỉ là Chiến Thánh trung kỳ, cho dù không có mười thành nắm chắc, ta cũng có chín thành nắm chắc giết hắn.

Sở Vân Phi vẫn như cũ có chút không cam tâm.

Tiêu Phàm làm hắn mất hết da mặt, hắn làm sao có thể tuỳ tiện buông tha Tiêu Phàm?

Nhưng mà lời nói Sở Lăng Tiêu hắn lại không dám phản bác, chỉ có thể đem lửa giận áp chế ở trong lòng.

- Ta biết trong lòng ngươi cảm giác rất khó chịu, bất quá trước lúc Vạn Thánh Dược Điển ngươi cũng không cần quản hắn, chờ Vạn Thánh Dược Điển xong cho dù ngươi không giết hắn, Độc Cô gia tộc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Sở Lăng Tiêu khoát tay một cái nói.

- Vâng, cha.

Sở Vân Phi cúi đầu, nhìn không thấy sắc mặt hắn.

- Đừng cho là ta đùa giỡn với ngươi, Vạn Thánh Dược Điển liên quan đến sinh tử tồn vong Sở gia, không thể nhận bất luận sai lầm gì.

Sở Lăng Tiêu lại cường điệu một câu.

Nếu như Phong Ấn Chi Địa xảy ra vấn đề, toàn bộ Sở gia đều nhận xui xẻo, việc này người khác không biết, nhưng Sở Vân Phi lại rõ ràng.

- Vậy liền để hắn sống thêm mấy ngày.

Sở Vân Phi khẽ cắn môi, sát ý trên người chậm rãi biến mất, lúc này liền khôi phục bình tĩnh.

Lại nói Tiêu Phàm cùng Sở Vân Bắc bọn người dưới sự hướng dẫn của Dịch Bằng liền rất nhanh đi tới một tòa phủ đệ to lớn.

- Cha.

Dịch Bằng hưng phấn kêu lên, hôm nay hắn cảm giác là một ngày may mắn nhất trong đời hắn, chẳng những để Sở gia Nhị Thiếu quang lâm Dịch gia, bản thân hắn còn bái Tiêu Phàm cường đại làm chủ tử.

- Hỗn trướng, ngươi rốt cục cam lòng trở về, ta đánh gãy chân ngươi.

Lúc này, một đạo thanh âm hùng hậu vang lên, ngay sau đó một trung niên nam tử mặc kim bào đi ra.

Nam tử trung niên cùng Dịch Bằng có mấy phần rất giống, chỉ là hơi có vẻ thành thục mà thôi, người này chính là Dịch Thủy Đình phụ thân Dịch Bằng.

- Dịch Thủy Đình, ngươi làm gì, hôm nay nếu con ta xảy ra chuyện gì, ta liền lập tức chết trước mặt ngươi.

Một tiếng quát chói tai vang lên, chỉ thấy một phụ nữ trung niên thân thể nở nang đi theo, chắn trước mặt Dịch Thủy Đình.

- Cha, ta hôm nay không làm gì sai mà.

Dịch Bằng kiêng kị nhìn Dịch Thủy Đình, bất quá mặt ngoài vẫn duy trì cao ngạo, một bộ thiếu gia ăn chơi.

- Không làm gì sai? Ta vừa mới nhận được tin tức ngươi thu mấy tiểu đệ, còn mang nữ nhân về, bọn hắn đều đã chết, thậm chí ngay cả gia tộc bọn họ đều bị diệt, ngươi còn nói ngươi không làm gì sai?

Dịch Thủy Đình vô cùng phẫn nộ, lửa giận bùng lên.

- Bọn hắn chết, con ta sống là được, điều này nói rõ sự tình không có quan hệ gì với hắn!

Dịch mẫu vội vàng bảo hộ trước người Dịch Bằng.

- Không có quan hệ gì với hắn? Không có quan hệ gì với hắn mà nói, vì cái gì người chết đều là kẻ đi theo hắn? Không phải hắn còn sống sao, là người ta còn chưa có tìm tới cửa!

Sắc mặt Dịch Thủy Đình lãnh tuấn vô cùng.

Hắn thân làm nhất gia chi chủ, đầu tiên phải cân nhắc cả gia tộc, nếu như bởi vì nhi tử bản thân mà để Dịch gia cửa nát nhà tan, đây không phải chuyện Dịch Thủy Đình muốn thấy.

Tiêu Phàm cùng đám người Sở Vân Bắc nhìn nhau, trên mặt mấy người lộ ra vẻ cổ quái, bọn hắn chỗ nào không biết những người kia nhất định là Sở Văn giết, cái này là bởi vì bọn hắn đắc tội Sở Vân Bắc cùng Tiêu Phàm.

Mấy người xấu hổ đứng ở đó, có chút không biết làm sao, Dịch Bằng cũng khó xử thế nhưng hắn lại không dám nói ra.

- Lão đầu tử, nếu không ta để Bằng nhi nhận sai.

Dịch mẫu nhìn thấy thần sắc Dịch Thủy Đình lạnh lùng cũng cảm giác được tính nghiêm trọng của sự tình.

- Nhận lầm? Nếu như nhận lầm hữu dụng, mấy người kia cùng gia tộc của hắn cũng sẽ không bị diệt.

Dịch Thủy Đình lạnh rên một tiếng nói:

- Dịch Bằng, ngươi nhanh tìm ca ca của ngươi tới, đi bên ngoài trốn một trận.

- Cha, không cần.

Dịch Bằng lắc lắc đầu nói, hắn cũng muốn nói giết Hoa Nương bọn hắn chính là mấy vị bên cạnh, thế nhưng Tiêu Phàm bọn hắn không có ý tứ bại lộ bản thân, hắn lại không dám chủ động nói ra Tiêu Phàm bọn hắn.

- Không cần? Chẳng lẽ ngươi muốn Dịch gia ta tuyệt hậu sao?

Dịch Thủy Đình gầm thét lên.

- Hắn nói không cần là không cần.

Lúc này, Sở Vân Bắc một mực trầm mặc mở miệng nói, hắn cảm thấy sự tình càn hắn ra mặt giải quyết.

- Ngươi là ai? Ngươi nói không cần liền không cần sao?

Dịch Thủy Đình còn không có nhìn, Dịch mẫu liền lạnh nhạt nhìn nhau, nàng còn tưởng rằng đám Sở Vân Bắc là tiểu đệ Dịch Bằng thu.

Ở chỗ này không có tư cách nói chuyện, nàng cũng quen thuộc ngữ khí ngạo mạn, huống chi việc này quan hệ sinh tử Dịch Bằng, mấy tiểu đệ làm sao có thể làm chủ.

- Ta nói không cần là không cần!

Sở Vân Bắc thập phần chắc chắn nói ra, ở Trung Thành, còn không có ai không dám cho hắn mặt mũi, chí ít nói một câu vẫn có thể thôi đi!

- Ngươi là nhà ai? Làm sao một chút giáo dưỡng đều không có!

Dịch mẫu lập tức phẫn nộ nói, tại Dịch gia còn không có ai dám cùng với nàng mạnh miệng, sau đó lại nhìn về phía Dịch Bằng nói:

- Bằng nhi, về sau không người khác đều mang về nhà, người như vậy rất dễ dàng liên lụy đến ngươi!

- Mẹ, không nên nói nữa! Ý ta đã quyết!

Dịch Bằng nghe vậy, sắc mặt đều biến thành màu gan heo, không chút do dự gầm thét đi ra.

Hắn trong lòng đã có chút hối hận, sớm biết rõ liền không nên đem Tiêu Phàm cùng Sở Vân Bắc bọn hắn mang về, coi như mang về cũng không nên ngay trước mặt mẫu thân hắn.

Hiện tại, Dịch Bằng nhất sợ hãi chính là Sở Vân Bắc nổi giận, phải biết, Hoa Nương bọn hắn đều bị Sở Vân Bắc diệt, hơn nữa còn thêm gia tộc bọn họ bị diệt.

- Bằng nhi, ngươi hôm nay làm sao?

Dịch mẫu cau mày một cái, Dịch Thủy Đình cũng cau mày một cái, nghi hoặc liếc nhìn Tiêu Phàm bọn hắn vài lần.

Hắn kinh ngạc phát hiện, Tiêu Phàm cùng Dịch Thủy Đình mấy người mang trên mặt một tia cười lạnh, ý cười dường như là khinh thường đối với Dịch gia.

- Ngưỡng cửa Dịch gia thật đúng là quá cao rồi, sớm biết liền không đến, Kiếm huynh, ta thấy chúng ta nên đi thôi.

Lúc này, Sở Vân Bắc âm dương quái khí nói ra, quay người liền chuẩn bị đi ra ngoài cửa.

Tiêu Phàm gật đầu, tính tình mẫu thân Dịch Bằng hắn đã thấy quá nhiều, đã thành thói quen, bất quá lời nói nghe vào trong tai Sở Vân Bắc lại không phải chói tai bình thường.

Liền Tiêu Phàm cũng không thể không thừa nhận, mẫu thân Dịch Bằng khá điêu ngoa, chí ít tại Chiến Hồn Đại Lục hắn vẫn rất ít gặp đến người như vậy.

- Nhị Thiếu! Ngài không nên tức giận, mẹ ta vô tình mà thôi.

Dịch Bằng thấy thế, vội vàng ngăn khuất trước mặt Sở Vân Bắc, phù phù một tiếng quỳ xuống dưới.

Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.