Thời gian sau nửa chén trà nhỏ, Tiêu Phàm liền trở lại chỗ ở, khiến hắn thất vọng là Hề Lão cũng không xuất hiện.
- Đoán chừng Hề Lão cho là ta còn đang thi.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu:
- Gần đây vì sự tình cha mẹ mà tương đối nóng nảy, xem ra vẫn là tu luyện tâm cảnh còn chưa đủ.
- Thôi, dù sao còn có không ít thời gian, vậy thì tìm kiếm pháp tu luyện một chút đi, mặc dù hiện tại không cần quá mức nhuần nhuyễn một chiêu thức, nhưng tu luyện nhiều một chút không có chỗ hại.
Tiêu Phàm bình tĩnh suy nghĩ.
Sau đó tâm thần nhanh chóng chìm vào bên trong Tu La Truyền Thừa, lần trước tìm không ít chiến kỹ, hắn đều không hài lòng, cuối cùng chỉ là dung hợp Vô Tận Chi Kiếm.
Vô Tận Chi Kiếm uy lực ngược lại là không yếu, tương đương với uy lực chiến kỹ Cửu Phẩm Cao Cấp, nhưng không thể dung nhập càng nhiều kiếm pháp như lúc trước, uy lực không cách nào tăng lên.
Đối chiến Chiến Thánh hậu kỳ, Vô Tận Chi Kiếm tạm thời còn có thể đối địch, nhưng nếu như đánh nhau với Chiến Thánh đỉnh phong mà nói, vậy thì có chút quá sức.
So với uy lực Sát Na Phương Hoa, Vô Tận Chi Kiếm vẫn còn có chút không bằng, đối mặt với Chiến Thánh đỉnh phong, Tiêu Phàm bây giờ có thể dùng cũng chỉ có Sát Na Phương Hoa.
Tiêu Phàm rất rõ ràng, chiến kỹ cùng công pháp đều tinh, không nhiều nhưng mấu chốt là Thập Trọng Vô Tận Chiến Quyết cần hắn tự mình lĩnh ngộ.
Chỉ có dung hợp vô số công pháp và chiến kỹ, Tiêu Phàm mới có thể tìm tới phương thức thích hợp nhất tự mình tu luyện, từ đó khép lại tàn niệm một đời Tu La Điện Chủ, sáng tạo ra Thập Trọng Vô Tận Chiến Quyết của bản thân hắn.
Bất quá, đây là một quá trình cực kỳ dài lâu, muốn đột phá Chiến Thần cảnh, công pháp cố nhiên trọng yếu, nhưng trọng yếu nhất là một khỏa vô địch Tu Luyện Chi Tâm.
Cách một bước này, Tiêu Phàm còn cần tôi luyện quá nhiều.
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục tìm tới một bản chiến kỹ không trọn vẹn tên là Sát Thần Thất Thức, bất quá bên trong Tu La Truyền Thừa vẻn vẹn ghi lại ba thức phía trước.
Dẫn ra lấy Vô Tận Chiến Điển tu luyện mấy cái thời điểm, lấy thiên phú Tiêu Phàm thậm chí ngay cả nhập môn đều không vào, có thể nghĩ thức độ tu luyện Sát Thần Thất Thức cực khó.
- Không hổ là chiến kỹ Thần Giai, cho dù là tàn thức đều gian nan như thế.
Tiêu Phàm thở dài.
Bất quá suy nghĩ một chút cũng liền thoải mái, hắn tu luyện Tu La Tam Kiếm Đệ Tam Kiếm Diệt Thần không phải cũng tốn thời gian rất lâu mới chạm tới ngưỡng cửa sao?
Hơn nữa cái này còn là bởi vì hắn biết kiếm phổ hoàn chỉnh của Tu La Tam Kiếm, hiện tại Sát Thần Thất Thức ngay cả tổng cương đều không có, coi như tu luyện thành công đoán chừng cũng chỉ có thể tu luyện phiên bản đơn giản hóa.
- Ta vẫn là vì cái trước mắt.
Tiêu Phàm hít sâu một cái, rất nhanh liền bình phục suy nghĩ, sự tình những ngày qua quá nhiều, liền thời gian tu luyện hắn đều không có, một mực không có lĩnh ngộ chiến kỹ.
Về phần Thập Trọng Vô Tận Chiến Quyết, Tiêu Phàm càng là một điểm đầu mối đều không có, cũng may hắn cách một bước kia còn đường rất dài phải đi, cũng không cần nhất thời vội vã.
Tiêu Phàm phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi đứng dậy, đột nhiên Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, sau đó đi ra ngoài, lại nhìn thấy Hề Lão đang trong đại điện chờ lấy hắn.
- Nghe nói ngươi từ bên trong Vạn Thánh Dược Các đi ra, không nghĩ tới là thật, xông đến cửa thứ mấy?.
Hề Lão trước tiên mở miệng nói, trên mặt đều là nụ cười hiền lành.
- Ta nói ta xông qua 100 cửa, Hề Lão tin không?
Tiêu Phàm cười cười.
- Ta tin.
Hề Lão đầu tiên là sững sờ, sau đó hết sức trịnh trọng gật đầu.
- A?
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Hề Lão, phải biết, người khác nghe hắn nói như vậy đều nhìn hắn giống như kẻ ngu, lại càng không cần phải nói tin tưởng hắn.
- Tu La Điện Điện Chủ, vô luận sáng tạo kỳ tích như thế nào, ta đều tin tưởng.
Hề Lão cười tủm tỉm nói, đối với Tiêu Phàm hắn tràn ngập tự tin, lại nói:
- Huống chi, không lâu trước đó thật có người xông qua 100 cửa, người này là ngươi rất bình thường.
Tiêu Phàm không có tiếp tục dây dưa vấn đề này, hỏi:
- Hề Lão, Mệnh Trọc Chi Khí có mang đến không.
- Năng lực ta có hạn, chỉ có thể mang đến nhiều như vậy.
Hề Lão trong bàn tay lấy ra một đoàn sương mù màu máu.
Tiêu Phàm không hề nghĩ ngợi, há miệng hút vào, đoàn Mệnh Trọc Chi Khí kia lập tức bị Tiêu Phàm hút vào trong miệng, hắn lập tức khoanh chân ngồi tại chỗ, liền bắt đầu luyện hóa.
- Điểm ấy Mệnh Trọc Chi Khí đối với ta đã không có một chút tác dụng nào.
Tiêu Phàm lắc đầu, hít sâu một cái nói:
- Hề Lão, có thể trực tiếp mang ta đi Sở gia Phong Ấn Chi Địa hay không?
- Hiện tại?
Hề Lão kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn rất muốn cự tuyệt nhưng ánh mắt Tiêu Phàm kiên định tới cực điểm, hơn nữa Hề Lão lại muốn để Tiêu Phàm hỗ trợ giải quyết vấn đề, trong lúc nhất thời không tiện cự tuyệt.
- Không sai, chính là hiện tại, vừa vặn cách vòng thứ hai Vạn Thánh Dược Điển còn có một chút thời gian, ta muốn thử nghiệm một ranh giới cuối cùng ở nơi đó.
Tiêu Phàm gật đầu nói.
Nhìn thấy Hề Lão lo lắng, Tiêu Phàm lại vội vàng nói:
- Hề Lão, ngươi yên tâm, ta không chỉ vì cái trước mắt, ta mà chết, ai tới cứu cha mẹ ta đây?
Trong lòng Hề Lão trầm ngâm, hắn phân tích lợi và hại khi Tiêu Phàm tiến vào Phong Ấn Chi Địa, hồi lâu mới nói:
- Được, ta có thể dẫn ngươi đi, bất quá ngươi đáp ứng ta, nếu như thân thể tiếp nhận không được, nhất định trước tiên đi ra, ta giúp ngươi ngăn cản Mệnh Trọc Chi Khí!
- Được!
Tiêu Phàm không chút do dự gật gật đầu.
- Đi theo ta.
Hề Lão quay người mang theo Tiêu Phàm rời đi.
Giờ phút này đã là đêm tối, bất quá Cổ Thành Sở gia vẫn sáng như ban ngày, nhất là vị trí Vạn Thánh Dược Các, giống như một vòng bạch sắc thái dương, đem mấy trăm dặm bốn phía xung quanh đều chiếu sáng vô cùng.
Hề Lão mang theo Tiêu Phàm vòng qua từng đợt cung điện, xuyên toa đêm tối, tốn mấy canh giờ, hai người rốt cục nhảy qua Trung Thành.
- Mặc một bộ áo bào đen, bọc lấy bản thân.
Hề Lão nói ra.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn biết rõ Hề Lão lo lắng cái gì, vì ngăn ngừa phiền phức không cần thiết, hắn tự nhiên chỉ có thể làm theo.
Dưới sự hướng dẫn của Hề Lão, hai người tiến vào Nội Thành, xuyên qua tầng tầng ngăn cản, cuối cùng tiến vào bên trong một vùng núi, sơn mạch đen kịt vô cùng, giống như từng đầu man hoang dã thú hung mãnh ẩn núp
Tiêu Phàm cảm thụ đến từng đạo Hồn Lực ba động, đó là Hồn Giới to lớn, bao phủ cả ngọn núi, người bình thường đoán chừng tới nơi này liền sẽ xúc động một chút cấm chế.
Bất quá có Hề Lão dẫn đầu, hai người ngược lại là bình yên vô sự tiến vào chỗ sâu sơn mạch, trên đường Tiêu Phàm có thể cảm thụ đến âm thầm có mấy cỗ khí tức cường đại tập trung vào bọn hắn.
Tiêu Phàm biết rõ, nếu như không phải có Hề Lão ở chỗ này, đoán chừng đã sớm giết hắn, hắn cũng căn bản không có khả năng tới nơi này.
- Hề Lão, nơi này là chỗ nào, ngươi không phải nói đi Phong Ấn Chi Địa sao?
Tiêu Phàm nhịn không được truyền âm hỏi.
- Nơi này là cấm địa Sở gia, trong phạm vi năm trăm dặm đều có người trông coi, Phong Ấn Chi Địa tại chỗ sâu nhất cấm địa, không sai biệt lắm còn có năm mươi dặm, ngươi hiện tại cảm thụ có gì khác biệt không?
Hề Lão đáp.
- Khác biệt?
Tiêu Phàm cau mày một cái, sau đó nhắm lại hai mắt, cẩn thận cảm thụ một cái, mấy tức về sau, hắn đột nhiên mở ra hai mắt, nói:
- Nơi này thiên địa linh khí càng ngày càng mỏng manh, hơn nữa càng đi vào chỗ sâu càng ít, vài dặm có hơn đã có Mệnh Trọc Chi Khí đang khuếch tán.
- Không sai, Mệnh Trọc Chi Khí đã khuếch tán, không bao lâu liền sẽ từng bước xâm chiếm tất cả Hồn Giới, đến thời điểm đó ai cũng ngăn cản không nổi.
Thần sắc Hề Lão vô cùng ngưng trọng nói.
- Đi thôi, đi bên trong nhìn xem.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn trong lòng đối với cấm địa Sở gia cũng thập phần tò mò, đương nhiên, hắn lo lắng hơn là an nguy mẫu thân hắn.