Vô Thượng Sát Thần

Chương 1250: Một Châm Là Đủ



Lục Bá Hậu cau mày, hắn thật đúng là hơi lúng túng một chút, nếu là trước đó, hắn nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp đem Tiêu Phàm đạp bay.

Nhưng hắn cũng không muốn để cho Tiêu Phàm rời đi, bởi vì Tiêu Phàm mệnh nặng như núi, nếu để cho hắn kế thừa Vạn Thánh Dược Các, tuyệt đối có thể đem Vạn Thánh Dược Các phát dương quang đại.

Hơn nữa, coi như hắn nguyện ý Tiêu Phàm rời đi, Yến Các Chủ cùng Chương Văn Cẩn cũng tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu Phàm rời đi, trong lòng hai người, Tiêu Phàm đã là người thừa kế Vạn Thánh Dược Các.

Ngẫm lại, Lục Bá Hậu hít sâu một cái nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi tiếp tục tham gia trận đấu, ta cam đoan mẫu thân ngươi không chết, như thế nào?

- Ngươi dùng cái gì để cam đoan?

Tiêu Phàm không tin Lục Bá Hậu nói, trong mắt hắn, Lục Bá Hậu chỉ là một người chết mà thôi, sợi tàn niệm của hắn đều sắp tiêu tán, một người chết làm sao có thể cam đoan an nguy mẫu thân hắn đây.

Lục Bá Hậu phẫn nộ không thôi, tiểu tử này vậy mà không tin bản thân, hắn hận không thể một cái tát chết Tiêu Phàm, bất quá hắn vẫn nhịn xuống, nói:

- Ngươi muốn tin hay không, dù sao ta không cho ngươi đi, ngươi là không có khả năng rời đi nơi này.

- Ngươi!

Tiêu Phàm phẫn nộ nhìn chằm chằm Lục Bá Hậu, nhưng lại không thể làm gì, mảnh không gian này hết sức đặc thù, hắn muốn rời đi nhất định phải đạt được Lục Bá Hậu bọn hắn đồng ý.

- Ngươi đi tham gia vòng thứ ba tranh tài đi.

Lục Bá Hậu cười ha ha, lộ ra một mặt đắc ý.

- Có phải ta giải trừ độc trên người bọn chúng thì vòng thứ ba coi như thông qua?

Tiêu Phàm trầm giọng nói, trong lòng vô cùng khó chịu.

- Nếu ngươi có thực lực! Ngươi hiện tại có thể giải trừ, hạng nhất trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác, như thế nào?

Lục Bá Hậu cười cười nói.

- Cái này là ngươi nói!

Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, quay người liền chuẩn bị hướng vị trí ba con Hồn Thú đi đến, bất quá thời khắc quay người, Tiêu Phàm vừa quay đầu nói:

- Lão đầu, ngươi nói mệnh ta nặng như núi, nếu như ngươi đối địch với ta, ngươi có không may hay không?

Lục Bá Hậu nhất thời không biết nói gì, hắn thật đúng là không nghĩ tới việc này, ngẫm lại nói ra:

- Ta đây chỉ là tàn niệm, nhiều nhất tan thành mây khói mà thôi.

- Cũng đúng, dù sao ngươi đã chết qua một lần.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một ngụm răng trắng như tuyết.

- Tiểu tử ngươi dám trớ chú ta?

Lục Bá Hậu kém chút chửi ầm lên, bất quá nói còn chưa dứt lời, hắn vội vàng đóng chặt miệng, thầm nghĩ trong lòng:

- Không phải là thật chứ, lần trước ta đắc tội tiểu tử này, phong ấn sụp đổ liền bắt đầu tăng tốc lên.

Nghĩ vậy, Lục Bá Hậu kém chút run run, hắn rất rõ ràng Mệnh Cách Tiêu Phàm đáng sợ, cho dù là hắn cũng phải kiêng kị mấy phần.

Tiêu Phàm long hành hổ bộ, rất nhanh liền xuất hiện ở trước mặt Bát Giai Đại Địa Chi Hùng, nhìn thấy Tiêu Phàm đi tới, mấy người khác vội vàng lui ra phía sau mấy bước, bất quá Sở Vân Phi như cũ đứng ở đó bất động.

Tiêu Phàm cũng không có để ý tới hắn, đứng ở vị trí trái tim Đại Địa Chi Hùng, trong tay xuất hiện một cái Long Văn Kim Châm.

- Kiếm Hồng Trần, ngươi muốn làm gì?

Nhìn thấy Tiêu Phàm cử động, Sở Vân Phi đột nhiên phẫn nộ quát.

Vòng trước bị Tiêu Phàm hố một cái, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, hiện tại đừng nói hạng nhất, dù là ba hạng đầu đều cực kỳ khó khăn, điều này làm hắn vô luận như thế nào đều nuốt không trôi.

Coi như hắn không chiếm được ba hạng đầu, hắn cũng sẽ không để cho Tiêu Phàm thành công, từng ấy năm tới nay còn từ chưa có tiền lệ ngoại nhân nào được hạng nhất Vạn Thánh Dược Điển.

- Làm cái gì, tự nhiên là giải độc.

Tiêu Phàm thần sắc đạm mạc, hắn không muốn ở nơi này lãng phí thời gian.

- Ngươi chẳng lẽ muốn phá hư quy tắc vòng thứ ba, một canh giờ không đến, ngươi tự tiện giải độc, ngươi cho rằng ngươi là ai, không tới cuối cùng, ba hạng đầu còn chưa hẳn là ngươi đâu.

Sở Vân Phi cười lạnh, hắn chính là khó chịu bộ dáng Tiêu Phàm khí định thần nhàn.

- Nhưng chí ít không phải là ngươi!

Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, Sở Vân Phi khắp nơi đối địch với hắn, trong lòng Tiêu Phàm đã sớm động sát tâm.

Tiêu Phàm nói hiển nhiên đâm trúng chỗ đau Sở Vân Phi, sắc mặt hắn lấp lóe không ngừng, hồi lâu mới bình tĩnh xuống:

- Coi như không phải ta, ngươi cũng phải tuân thủ quy tắc vòng thứ ba, thật sự cho rằng ngươi là Dược Thần à, vừa đến liền nhìn cũng không nhìn liền có thể giải trừ độc trên người bọn chúng?

Những người khác cũng thập phần khó chịu nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn nhìn nửa ngày, một điểm đầu mối đều không có nhìn ra, hiện tại Tiêu Phàm vừa lên đến liền bắt đầu giải độc, cái này khiến bọn hắn làm sao chịu nổi.

- Chiếu ý ngươi, ta nếu có thể giải trừ độc trên người bọn chúng thì như thế nào? Nếu không chúng ta đánh cuộc cược, nếu như ngươi thua, quỳ ở trước mặt ta đập đầu 10 cái?

Tiêu Phàm cười lạnh nói:

- À phải rồi, ta quên mất Sở Đại Thiếu là thứ hèn nhát!

- Ngươi tự tìm cái chết!

Sở Vân Phi phẫn nộ đến mấy điểm, chuẩn bị động thủ giết Tiêu Phàm, bất quá lúc nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt Lục Bá Hậu, Sở Vân Phi rùng mình.

Không thể không nói, Sở Vân Phi nhẫn nại thật đúng là không phải lợi hại bình thường, chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.

- Muốn động thủ liền nhanh lên một chút.

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường nhìn Sở Vân Phi.

Sở Vân Phi khẽ cắn môi, hắn như thế nào không biết, Lục Bá Hậu lão đầu đang cố ý giữ gìn Tiêu Phàm, bằng không mà nói, Tiêu Phàm sớm đã bị khu trục ra ngoài.

- Không động thủ đúng không, vậy ta động thủ.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, trong bàn tay Tiêu Phàm xuất hiện Long Văn Kim Châm.

- Chỉ bằng một cây kim châm cũng muốn giải độc, nói đùa cái gì!

Sở Vân Phi chẳng thèm ngó tới nói, trên mặt đều là vẻ trào phúng.

- Có ít người chính là quá tự cho là đúng, bò quá cao, có thời điểm ngã càng ác.

Sở Hinh cũng vội vàng phụ họa một câu.

Lúc này, những người khác cũng hiếu kỳ đi tới, mặc dù bọn hắn cũng khó chịu Tiêu Phàm đoạt danh tiếng bọn hắn, nhưng bọn hắn cũng muốn kiến thức một cái Tiêu Phàm là như thế nào giải độc.

Tiêu Phàm cười nhạt nhìn Sở Vân Phi một cái, nói ra:

- Một châm là đủ!

Vừa dứt lời, Long Văn Kim Châm liền biến thành một đạo kim sắc lưu quang cắm vào ngực Đại Địa Chi Hùng, ngay sau đó từng đạo từng đạo máu tươi màu đen bay vụt, từng đợt mùi gay mũi phun ra

Ngay lúc đó, cánh tay Tiêu Phàm dán tại chỗ ngực Đại Địa Chi Hùng đẩy Hồn Lực cuồn cuộn vào bên trong Huyết Mạch Đại Địa Chi Hùng, từ khi lĩnh ngộ Kiếm Đạo Nhập Vi chi cảnh, Tiêu Phàm đối với Hồn Lực khống chế cũng đạt tới một cái cấp độ khủng bố.

Theo Hồn Lực Tiêu Phàm tràn vào, từng tia khí độc trong huyết mạch Đại Địa Chi Hùng tất cả đều hướng về ngực nó hội tụ.

Không sai biệt lắm thời gian nửa chén trà nhỏ, xung quanh Đại Địa Chi Hùng đâu đâu cũng có máu tươi, xung quanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng giễu cợt của Sở Vân Phi cùng Sở Hinh, rất có một phen phu xướng phụ tùy.

Bất quá Tiêu Phàm một mực không có để ý tới, trong mắt hắn hai người này chỉ bất quá là vai hề nhảy nhót.

Hô! Đột nhiên Tiêu Phàm thu hồi bàn tay, khóe miệng phun ra một ngụm trọc khí, một đạo kim sắc lưu quang từ thể nội Đại Địa Chi Hùng bắn ra, rơi vào trong tay Tiêu Phàm, trên trán Tiêu Phàm thẩm thấu ra mồ hôi lấm tấm.

- Kiếm Hồng Trần, ngươi sẽ không tưởng là như vậy thì có thể giải trừ độc trên người Đại Địa Chi Hùng chứ?

Sở Vân Phi cười lạnh nhìn Tiêu Phàm, nhìn thấy bộ dáng Đại Địa Chi Hùng suy yếu, trong lòng hắn liền khịt mũi coi thường.

- Không tin ngươi thì đi kiểm tra đi.

Tiêu Phàm thủ thế mời, hắn phát hiện, có thời điểm đả kích một người so với giết chết hắn càng có ý tứ.

- Ngươi cho rằng ngươi có lừa...

Sở Vân Phi phóng xuất ra Hồn Lực bao phủ Đại Địa Chi Hùng, khinh thường nhìn Tiêu Phàm nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.