Vô Thượng Sát Thần

Chương 126: Hóa Thân Sát Thần



Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm, toàn thân đẫm máu đi từng bước về phía cự thạch, Lăng Phong và Bàn Tử bảo hộ Tiểu Ma Nữ lẳng lặng theo sau lưng.

Lúc ba người đến tới cự thạch, Tiêu Phàm thủ hộ phía dưới, một người một kiếm chém sạch tất cả quái vật quanh đó.

- Huyết Sát!

Tiêu Phàm toàn lực phát ra một kiếm, một kiếm này vang theo vô tận Sát Thế cường đại, hơn một trăm tên quái vật bị chém nát thành mưa máu, thịt vụn lơi lả tả xuống đất.

Lúc này Tiêu Phàm dường như đã tiến vào một trạng thái vô địch, Hồn Lực của hắn như vô tận, tinh lực vô hạn.

Sau một lúc, thi thể dưới chân hắn đã chết chồng như núi, đã gần cao bằng với cự thạch, thiên khung đều bị nhuộm thành một màu huyết sắc, trong không khí mùi máu nồng nặc.

Tóc Tiêu Phàm hoàn toàn biến thành màu đỏ, trường bào như một tấm vải bị thấm nước, trên đó vô số giọt máu tươi không ngừng tí tách rơi xuống, ánh mắt hắn thập phần bình tĩnh nhìn quái vật đông như kiến xung quanh, trong lòng hắn không còn chút sợ hãi nào mà lại có một chút chờ mong.

Hai người Bàn Tử và Lăng Phong đã sớm ngốc trệ, người này quả thật là Tiêu Phàm sao?

Tiểu Ma Nữ che lại vết thương ở bụng, si mê nhìn Tiêu Phàm, trên mặt nàng xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, đau đớn từ vết thương kia đã không còn nữa.

- Xung quan giận dữ vì hồng nhan, một người một kiếm, máu nhuộm thanh thiên!

Bàn Tử sớm đã đem Tiêu Phàm như tiên nhân trên trời rồi.

- Tiềm lực của Lão Tam nhất định là trên cả ta và ngươi, nhưng vì sao Chiến Hồn của hắn chỉ là tứ phẩm?

Lăng Phong cũng tự than thở không bằng, trong vòng nửa chén trà nhỏ giết mấy vạn tên quái vật, cái này cũng quá biến thái rồi.

Nhưng trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc, một người như thế làm sao chỉ có Chiến Hồn Tứ Phẩm?

Bàn Tử sờ cằm nghiêm túc suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên sáng lên nói:

- Có lẽ tất cả mọi người đã nhìn lầm, Chiến Hồn Lão Tam cũng không phải là Tứ Phẩm Chiến Hồn: U Ảnh, mà là Chiến Hồn thuộc tính Hắc Ám?

- Hắc Ám Chiến Hồn?

Lăng Phong híp hai mắt, sau đó lắc lắc đầu nói:

- Không có khả năng tất cả mọi người nhìn lầm, bất quá, ta cảm giác Chiến Hồn của Lão Tam mấy ngày nay lại mạnh lên.

- Vô luận như thế nào thì hắn đều là Lão Tam, là huynh đệ của Nam Cung Tiêu Tiêu ta, là huynh đệ đồng sinh cộng tử.

Bàn Tử hít sâu một hơi kiên định nói.

Lăng Phong trầm mặc không nói, trên mặt lóe lên một chút khổ sở, thầm nghĩ trong lòng:

- Đồng sinh cộng tử? Có lẽ ta vẫn chưa coi Tiêu Phàm là huynh đệ chân chính, Bàn Tử nói rất đúng, làm huynh đệ đều có thể tin tưởng giao tính mạng mình cho đối phương, nhưng Lăng Phong ta ngay cả tính mạng của mình còn không giữ được.

Ai cũng không biết trong lòng Lăng Phong đang suy nghĩ điều gì, sau một lát, ánh mắt mấy người lần nữa nhìn về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm như một cỗ máy giết chóc, trong lòng hắn lúc này chỉ có một chữ: Giết!

Không biết qua bao lâu, tình thần hắn đã có chút hoảng hốt, quái vật chết ở trên tay hắn đã đắp lên thành núi, hai chân hắn gắt gao chìm vào trong đống xác chết để chống đỡ cho cơ thể hắn không ngã xuống.

Bên dưới núi xác, chỉ còn một hai vạn tên quái vật, bọn chúng căn bản không có ý thức vẫn trùng kích lên như cũ.

Mỗi khi sắp tới gần, Tiêu Phàm lại vung một kiếm ra, một kiếm tuy rất bình thường nhưng lại ẩn chứa uy thế thông thiên, sau vô số lần thi triển Huyết Sát thì hắn cuối cùng đã lĩnh ngộ hoàn toàn một kiếm.

Lúc này hắn đã có thể dùng Hồn Lực ít nhất để thi triển ra uy lực mạnh nhất.

Đám người chờ đợi bên ngoài đã bắt đầu không kiêng nhẫn.

- Bảy ngày, huyết vụ kia vẫn còn mà đám Tiêu Phàm còn chưa đi ra, chẳng lẽ thật sự đã chết ở bên trong rồi?

- Chắc hẳn là chết rồi, Khúc sư huynh đã nói, tầng thứ sáu phải đối mặt với mười sáu tên có chiến lực ngang với bản thân, ngay cả đám người Khúc sư huynh còn không dám tiến lên, bọn kia chết là cái chắc.

- Hay là trước tiên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đi, cái Sát Lục Không Gian ngay cả chim cũng không thèm ỉa này ngay cả một con Hồn Thú đều không có, hiện tại chúng ta vẫn còn ở trong Yến Thành Thu Liệp đấy.

- Vẫn là nhị vương tử lợi hại, căn bản cũng lười quan tâm đến cái Sát Lục Không Gian này, Yến Thành Thu Liệp đã qua hai mươi ngày, hiện tại chỉ còn có thời gian mười ngày, nếu như không có việc gì ngoài ý muốn thì hạng nhất lần này ngoại trừ nhị vương tử thì không còn ai khác.

Đám người chuẩn bị rời đi, trong lòng tràn ngập không cam lòng, bọn hắn vô cùng khát khao hướng về Chiến Đế turyền thừa nhưng cuối cùng phải hai tay trắng trở về, không thu được bất cứ thứ gì, thậm chí còn làm chậm trễ thời gian Yến Thành Thu Liệp.

Đúng lúc này, Triệu Vô Bệnh nghe được những âm thanh nghị luận kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, thầm nói:

- Tiêu Phàm giết hơn một vạn Hắc Huyết Nha của ta, đây chính là gần 100 vạn điểm tích lũy rồi, Vân Lạc Vũ muốn xếp hạng nhất? Nằm mơ!

Vào thời khắc đám người quay lưng lại, Luyện Tâm Tháp lần nữa bạo động, huyết quang khủng bố hừng hực chiếu rọi khắp Sát Lục Không Gian.

Sát khí vẫn làm người ta khiếp vía như cũ, mấy người chuẩn bị rời đi cũng đứng lại, quay đầu nhìn về phía Luyện Tâm Tháp.

- Phốc!

Sau khi giết chết một tên quái vật cuối cùng, bước chân Tiêu Phàm đã không đứng vững được nữa, hắn vội vàng dùng Tu La Kiếm chèo chống thân thể mới không bị ngã xuống.

Ong ong!!!

Đột nhiên, vô tận huyết quang từ bốn phương tám hướng tập trung về phía Tiêu Phàm, huyết quang hóa thành sương mù máu thẩm thấu vào bên trong cơ thể hắn, chạy khắp toàn bộ kinh mạch.

Tiêu Phàm chậm rãi mở mắt ra lại phát tất cả mỏi mệt đang chậm rãi biến mất, một cảm giác nhẹ nhàng khoang khoái lan tỏa toàn thân, sát khí trên người hắn cũng tiêu tán đi không ít.

Đồng thời, Tiểu Ma Nữ, Lăng Phong, Bàn Tử và Tiểu Kim cũng được huyết quang khôi phục lại sức lực.

- Giết một là tội, đồ vạn là hùng! Đồ đến 900 vạn, chính là hùng trong hùng!

Đột nhiên, một đạo âm thanh già nua vang lên, cùng lúc đó, cảnh vật xung quanh lại bắt đầu thay đổi, biến thành một không gian nhỏ, mấy người xuất hiện ở tầng sáu của Luyện Tâm Tháp.

- Chúc mừng thông qua Sát Thần Thí Luyện, có thể nhận được Sát Thần truyền thừa!

Âm thanh già nua không biết từ đâu phát ra, vừa dứt lời, từng đạo lưu quang từ cửa vào tầng thứ bảy vọt tới.

Nhìn kỹ, lưu quang kia cũng chỉ có bốn tia, không đợi đám người phản ứng đã bay thẳng vào mi tâm Tiểu Ma Nữ, Lăng Phong, Bàn Tử và Tiểu Kim, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ có Tiêu Phàm ngốc trệ tại chỗ không biết làm sao, tinh thần hắn cũng bắt đầu bình tĩnh lại đánh giá mọi chuyện đã xảy ra.

Hình như mấy chục vạn, hơn trăm vạn quái vật đều do ta chém giết đi, tại sao cái sát thần truyền thừa này lại không có phần của ta?

Ngay cả bọn Tiểu Ma Nữ cũng nghi hoặc không hiểu, công thần lớn nhất hẳn là Tiêu Phàm mới đúng, tại sao bọn hắn đều có ban thưởng nhưng mỗi mình Tiêu Phàm lại không có?

- Đệ tử Tu La Điện thông qua Sát Thần Thí Luyện, mời tiến về tầng thứ bảy lấy đồ vật thuộc về ngươi.

Âm thanh già nua kia lại tiếp tục vang lên.

- Tu La Điện?

Đám người Tiêu Phàm ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

- Cái gì Tu La Điện, tại sao ta chưa từng nghe nói qua? Ta chỉ biết có Chiến Hồn Điện thôi.

Bàn Tử móc móc lỗ tai, không thèm để ý nói.

Nghe thấy Bàn Tử nói, Lăng Phong không khỏi liếc mắt nhìn Tiểu Ma Nữ, lại nói:

- Chiến Hồn Đại Lục cuồn cuộn vô biên, chưa nghe nói qua cũng rất bình thường, có lẽ thật sự có thế lực như Tu La Điện tồn tại cũng không chừng.

- Có tồn tại hay không cũng không sao, thử một cái liền biết chứ gì.

Tiểu Ma Nữ lại khôi phục bộ dáng nhởn nhơ hàng ngày, bất quá ký ức vừa rồi vẫn còn khắc sâu trong tâm khảm.

- Tốt, ta tới thử xem.

Bàn Tử thập phần hưng phấn, ma quyền sát chưởng, xem ra tên mập này muốn truyền thừa của Chiến Đế đến phát điên lên rồi.

Cầu Kim

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.