Vô Thượng Sát Thần

Chương 127: Bị Kinh Bỉ



Nhìn thấy bộ dáng kích động của Bàn Tử mấy, Tiêu Phàm lại duy trì trầm mặc, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Tu La Kiếm trong tay, trên người hắn vẫn còn một cỗ sát khí hùng mạnh đang ẩn tàng.

Mặc dù vừa rồi chỉ là Huyễn Cảnh đặc thù nhưng sát khí này lại tồn tại chân thực, chém giết quái vật quá nhiều, mặc dù đã tỉnh lại nhưng sát khí vẫn không tan.

- Tu La Điện, Tu La Kiếm?

Tiêu Phàm trong lòng trầm ngâm:

- Cũng không phải trùng hợp như thế chứ.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, Bàn Tử vừa mới đi vào thông đạo tầng thứ bảy liền bị mộtcỗ huyết khí đánh bay ra, thân thể văng lên trên tường làm hắn đau đến nghiến răng.

- Xem ra không phải ngươi.

Lăng Phong lắc đầu cười một tiếng.

- Chẳng lẽ Bàn gia cùng với cái truyền thừa này hữu duyên vô phận?

Bàn Tử bộ dáng không cam tâm, bất quá cũng không dám tùy tiện thử nghiệm tiếp.

- Lăng Phong, ngươi đi thử xem.

Tiểu Ma Nữ nói.

Lăng Phong lắc đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn Tiêu Phàm, nói:

- Lão Tam, ngươi đi đi.

Bàn Tử và Tiểu Ma Nữ kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, thần sắc của hai người như muốn nói, sẽ không phải lại là ngươi chứ? Lần trước được một thanh Thần Kiếm và một bản chiến kỹ, lần này lại có thể được cái gì?

Tiêu Phàm gật đầu, chậm rãi đi đến thông đạo tầng thứ bảy, quỷ dị là, sự tình gì đều không phát sinh, Tiêu Phàm bắt đầu biến mất dần trong tầm mắt mọi người.

- Ai, người so với người đúng là làm người ta tức chết, tại sao chuyện tốt gì đều rơi hết vào đầu Lão Tam a.

Bàn Tử phủi cái mông một chút, khó chịu đứng dậy.

- Chúng ta cũng không phải không thu hoạch được gì, vừa rồi ta được một bản chiến kỹ, các ngươi được cái gì?

Tiểu Ma Nữ cười khanh khách, đối với truyền thừa kia nàng không hề bận tâm chút nào.

- Ta cũng vậy, chiến kỹ này gọi là Lưu Tinh Hám Thiên Quyền gì đó.

Bàn Tử nói đến chiến kỹ, vẻ chán chường trên mặt biến mất không ít, tên mập này trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa.

- Ta cũng vậy, Thi Vũ, chiến kỹ của ngươi là gì?

Lăng Phong nịnh nọt nhìn Tiểu Ma Nữ.

- Không có gì, hình như gọi là Thánh Hồn Quyết, là chiến kỹ hệ trị liệu.

Tiểu Ma Nữ giải thích nói, ánh mắt nàng vẫn tập trung vào thông đạo tầng thứ bảy.

- Chiến Kỹ Trị Liệu?

Bàn Tử đột nhiên hô lên thất thanh.

Chiến Hồn Đại Lục cuồn cuộn vô biên, người nắm giữ Chiến Hồn không ít, chủng loại chiến kỹ cũng có rất nhiều, nhưng Chiến Hồn hệ chữa trị và chiến kỹ lại cực kỳ thưa thớt, cho dù là Chiến Kỹ Trị Liêu Tam Phẩm cũng đã quý giá hơn Lục Phẩm Chiến Kỹ rồi, từ đó có thể thấy được sự trân quý của Chiến Kỹ Trị Liệu.

- Dù sao tạm thời cũng xem cũng không hiểu, nói cho các ngươi cũng không sao.

Tiểu Ma Nữ nhún nhún vai nói.

- Không cần.

Lăng Phong đột nhiên mở miệng, thần sắc thập phần nghiêm nghị, nói:

- Thi Vũ, Nhị Mập, chiến kỹ này các ngươi đừng tùy tiện sử dụng, ta cảm thấy Tu La Điện này bất phàm, những chiến kỹ này dễ dẫn tới họa sát thân, chúng ta thì không sao, dù sao ở nơi này là Đại Yên Vương Triều, người dám giết chúng ta cơ hồ là không có, nhưng còn Lão Tam thì sao?

Nghe Lăng Phong nói, Bàn Tử và Tiểu Ma Nữ trầm mặc, bọn hắn ít nhiều đều biết một chút về bối cảnh của đối phương, Lăng Phong cũng không phải là đang nói khoác.

Ở Đại Yên Vương Triều này, người có thể giết bọn hắn cơ hồ không có, nhưng Tiêu Phàm lại khác, hắn chỉ là đệ tử của một cái gia tộc nhỏ ở biên hoang hẻo lánh mà thôi

- Ta biết, nhưng lời nói ta vẫn như trước, ai dám đụng đến huynh đệ ta, ta liền diệt cửu tộc của hắn.

Ánh mắt Bàn Tử thập phần kiên định, người huynh đệ Tiêu Phàm này hắn cũng đã nhận rồi.

Tiểu Ma Nữ trầm mặc không nói gật đầu, trong lòng nàng suy nghĩ cái gì thì chỉ có nàng mới biết.

Tiểu Kim gầm nhẹ mấy tiếng, đồng ý với lời nói của Bàn Tử.

Lại nói Tiêu Phàm một mình một người đi vào tầng thứ bảy, hắn đang đứng trước một cánh cửa đá, Tu La Kiếm trong tay đang rung động kịch liệt, tựa như đang cực kỳ kích động.

Tiêu Phàm quan sát tỉ mỉ cửa đá, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một lỗ như là lỗ chìa khóa, Tiêu Phàm trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao mà vào.

Trong lúc Tiêu Phàm đang bối rối thì Tu La Kiếm càng rung rung mãnh liệt.

- Chìa khoá?

Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, trong nháy mắt nghĩ đến điều gì, Hồn Lực khẽ động, trong tay đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài màu đỏ.

Hắn ngay lập tức đem lệnh bài đặt vào trong lỗ nhỏ, không ngờ lại thật sự thành công, cửa đáng kia đang từ từ mở ra.

Một cỗ khí tức tang thương cổ lão ập vào mặt, toàn thân Tiêu Phàm run lên, trong chớp nhoáng này, hắn phảng phất như đã kinh lịch tuế nguyệt vạn cổ, loại cảm giác này thập phần huyền diệu.

Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đã tiến vào tầng bảy, nơi này hoàn toàn khác với sáu tầng còn lại, không gian này huyết vụ tràn ngập vô cùng vô tận.

- Ong ong.

Tu La Kiếm rung động, điên cuồng hấp thu huyết vụ ở đây, cũng đúng lúc này, ngoại thân Tiêu Phàm bắt đầu phát ra kim sắc khí diễm, hỏa diễm trong đan điền trong nháy mắt bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu Tiêu Phàm.

- Vô Tận Chiến Hồn?

Sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, Vô Tận Chiến Hồn vậy mà chủ động xuất hiện, sự tình này rất ít phát sinh, chẳng lẽ Vô Tận Chiến Hồn có quan hệ với Tu La Điện?

- Ngươi có từng đoán được một chút?

Trong lúc Tiêu Phàm còn đang mơ màng thì một thanh âm già nua vang lên, cách Tiêu Phàm không xa có một đạo hư ảnh mơ hồ đang ngưng tụ, nhìn qua giống một người nhưng lại không mấy chân thật.

Tiêu Phàm giật mình, đề phòng nhìn hư ảnh đối diện, hắn nắm chặt Tu La Kiếm, tùy thời chuẩn bị động thủ.

- Tiểu tử, không cần khẩn trương như thế, lão phu bất quá chỉ là một chút linh trí của Luyện Tâm Tháp mà thôi.

Hư ảnh mở miệng nói, lộ ra vẻ cao thâm mạt trắc.

- Vãn bối Tiêu Phàm, xin ra mắt tiền bối, còn mời tiền bối giảng giải.

Tiêu Phàm hơi đỏ mặt, mình quả thật quá cẩn thận, lấy thực lực hư ảnh nếu muốn giết mình thì mình cũng không có chút sức hoàn thủ nào.

- Tiểu tử, đừng ở trước mặt lão phu thi triển chút công phu này.

Hư ảnh xem thường nhìn Tiêu Phàm, lúc này mới nói:

- Ngươi đoán không sai, Vô Tận Chiến Điển và Vô Tận Chiến Hồn xác thực đều là đồ vật Tu La Điện, thậm chí ngay cả thanh kiếm trong tay ngươi cũng là Thần Vật của Tu La Điện! Nói khó nghe một chút, nếu tiểu tử ngươi bị người của Thần Thành nhìn thấy thì nhất định chết không toàn thây.

Nghe thấy hư ảnh nói, Tiêu Phàm cảm giác toàn thân run rẩy, đồ vật này thật sự trân quý như vậy sao? Hắn lập tức nhìn về phía hư ảnh yếu ớt hỏi: - Thần Thành? Tiền bối, xin hỏi Thần Thành là cái gì?

Hư ảnh một cái lảo đảo, mém chút từ hư không rơi xuống đất, thanh âm bỗng bén nhọn mấy phần:

- Ngươi ngay cả Thần Thành cũng không biết?

- Chưa từng nghe nói qua.

Tiêu Phàm rất chân thành gật gật đầu:

- Ta chỉ nghe nói qua Vương Triều.

- Vương Triều? Vương Triều tính là cái gì chứ!

Hư ảnh không khỏi nổi giận mắng:

- Chiến Hồn Đại Lục cuồn cuộn vô biên, lấy Thần Thành vi tôn, bên dưới Thần Thành có cửu đại Thánh Thành, tám mươi mốt Đế Quốc, bảy trăm hai mươi Hoàng Triều, Vương Triều trong miệng ngươi bất quá chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé mà thôi, dùng cả đơn vị ngàn mà tính.

Tiêu Phàm đã sớm há hốc miệng, bộ dáng không thể tưởng tượng nổi.

Hắn biết Chiến Hồn Đại Lục rất lớn nhưng không ngờ lại lớn như thế, thế lực như Đại Yên Vương Triều đã nhiều đến mấy ngàn, vậy thì Tiêu Thành thì sao? Chẳng phải là có đến mấy vạn?

- Tiểu tử, có phải đã kinh ngạc đến ngây người rồi không? Biết mình cô lậu quả văn đến thế nào chưa?

Hư ảnh một mặt xem thường nhìn Tiêu Phàm:

- Ngươi từ đâu đến?

- Đại Yên Vương Triều.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi cố gắn bình tĩnh lại, hắn phát hiện, bản thân quá xem nhẹ Chiến Hồn Đại Lục rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.