Vô Thượng Sát Thần

Chương 137: Bất Khuất



Đôi mắt Tiêu Phàm rung động, đạo kiếm quang kia trong mắt hắn càng ngày càng gần, sát cơ khủng bố khóa chặt hắn làm hắn không có chút cơ hội chạy trốn nào.

Mắt thấy kiếm mang kia tới gần, đột nhiên một đạo kim sắc lưu quang lóe qua ngăn trước người Tiêu Phàm, một đạo lợi trảo hướng về kiếm mang kia chộp tới.

- Phốc!

Máu tươi nóng hổi vẫy xuống toàn thân Tiêu Phàm, ánh mắt Tiêu Phàm đờ đẫn gắt gao nhìn chằm chằm thân thể trên mặt đất kia.

- Tiểu Kim!

Tiêu Phàm ngửa mặt lên trời gào thét, đôi mắt ngay lập tức đỏ ngầu, sát khí khủng bố từ trên người hắn xuất hiện, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương tỏa ra.

Chỉ một thoáng, nhiệt độ bốn phía bỗng hạ xuống mấy độ, không ít người rùng mình một cái.

- Sát khí thật mạnh, cần giết bao nhiêu người mới có được sát khí như thế này a!

Đám người con ngươi co rụt lại, không khỏi lui về sau mấy bước.

Tiểu Ma Nữ, Bàn Tử và Lăng Phong hai mắt đỏ hồng, bọn hắn rất muốn phóng tới nhưng lại bị một cỗ đại lực ngăn cản, Hoàng Trùng Tiêu tận lực không cho ba người bọn hắn tới gần.

- Hoàng Trùng Tiêu, Lão Tam mà chết thì ta muốn cả nhà ngươi chôn cùng! Ta muốn diệt cửu tộc ngươi!

Bàn Tử gầm thét, hoàn toàn phát cuồng.

- Ngươi tự tìm cái chết.

Hoàng Trùng Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn Bàn Tử, vung một kiếm ra chém thẳng đến Bàn Tử.

Hồng hộc!

Gần như đồng thời, một đạo kiếm khí màu đỏ từ trên trời giáng xuống, thoáng cái cái xuất hiện trước người Bàn Tử đánh lệch đạo kiếm khí kia, kiếm khí sát qua y phục Bàn Tử, mém chút đã lấy mạng hắn.

Trước mặt Bàn Tử không xa có một đạo thân ảnh thẳng tấp, sát khí trùng thiên, giống như sát thần lâm thế.

- Lão Tam!

Bàn Tử kêu lên sợ hãi, hắn biết thực lực của Tiêu Phàm vô địch cùng giai, nhưng chênh lệch với Chiến Vương cảnh cũng không phải lớn bình thường.

Khi nãy chỉ là mượn nhờ một cỗ xảo lực mà thôi, nếu chân chính đối mặt thì hắn làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Trùng Tiêu?

- Có ý tứ, đây là phản kháng của ngươi sao? Ta đột nhiên không muốn lập tức giết ngươi nữa.

Hoàng Trùng Tiêu cười lạnh:

- Ngươi bây giờ có hối hận không? Chỉ cần ngươi quỳ xuống nhận lỗi thì ta sẽ cho ngươi chết được thống khoái.

Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, không có bất kỳ tình cảm gì, lạnh giọng nói:

- Cho dù lại giết con trai của ngươi một lần, ta cũng không hối hận!

- Tự tìm cái chết!

Hoàng Trùng Tiêu quát lên một tiếng, lại vung ra một kiếm, Tiêu Phàm đồng dạng cũng chém một kiếm ra.

Oanh!

Kiếm khí va chạm, kiếm khí của Tiêu Phàm trong nháy mắt nổ tung, vô số kiếm khí xé rách thân thể hắn, máu tươi chảy ròng ròng.

Nếu như không phải Hoàng Trùng Tiêu cố ý muốn tra tấn Tiêu Phàm thì đoán chừng hắn đã sớm chết rồi.

- Ha ha, Hoàng Trùng Tiêu, nếu như Tiêu Phàm ta hôm nay không chết thì ta nhất định không để yên cho Tôn gia ngươi.

Tiêu Phàm giống như sát thần phụ thể, tóc dài không gió mà bay, hai mắt bắn ra hai vệt huyết quangsát khí lượn lờ bên ngoài cơ thể có dấu hiệu thực chất hóa.

- Đáng tiếc ngươi không thể, ta muốn lột da rút gân ngươi!

Hoàng Trùng Tiêu đâm ra một kiếm, trong nháy mắt xuyên thủng đầu vai Tiêu Phàm, huyết vũ bay lả tả.

Thân thể hắn bay ngược ra hung hăng đập lên mặt đất, bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt, Tiêu Phàm liền đứng dậy, khí thế càng thêm khủng bố.

Đám người cũng bị khí thế Tiêu Phàm lây nhiễm, kẻ này một khi trưởng thành, trong cùng giai có ai là đối thủ?

Nguyên bản có rất nhiều người hận không thể giết chết Tiêu Phàm, nhưng hiện tại bọn hắn lại bị ý chí của Tiêu Phàm làm cho run động, xương cột trên thân thể đã gãy rất nhiều nơi vậy mà vẫn có thể đứng thẳng tấp như thương tùng!

Làm mọi người kinh ngạc chính là, sau một khắc, thân hình Tiêu Phàm lóe lên đánh thẳng tới chỗ Hoàng Trùng Tiêu.

- Ngươi tự tìm cái chết, ta lại không cho ngươi chết, ta chờ xem ngươi có bao nhiêu máu có thể chảy.

Hoàng Trùng Tiêu lạnh lùng, nhe răng trợn mắt, chỉ khi Tiêu Phàm bị chém thành muôn mảnh mới làm hắn nguôi giận.

Phốc!

Tiêu Phàm lại bị một kiếm chém ra, trên ngực xuất hiện một vết thương vô cùng dữ tợn.

- Đủ rồi!

Đột nhiên, một tiếng quát như sấm vang lên, một đạo thân hình từ đằng xa kích xạ tới, thân ảnh khô gầy tựa như tùy thời có thể ngã xuống, nhưng khí thế này ngay cả Hoàng Trùng Tiêu cũng nuốt không trôi.

- Phúc bá, nhanh cứu đồ lưu manh!

Tiểu Ma Nữ khàn cả giọng kêu to, nước mắt chảy ra như mưa.

- Phúc bá, nhanh giết tên cẩu tạp chủng này!

Bàn Tử cũng kích động lên, dường như nhìn thấy hi vọng.

Nhưng sau một khắc, mặt mấy người lại xám như tro, chỉ thấy bên trong Chiến Vương Học Viện lại xông ra một đạo thân ảnh ngăn Phúc bá lại.

- Phúc bá, nhiều năm không gặp, thân thể ngươi vẫn còn cứng rắn như trước chứ?

Người đến là một thanh y lão giả, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

- Sư tôn!

Vân Lạc Vũ vừa nhìn thấy thanh y lão giả kia liền trở nên kính sợ.

- Thân thể không tốt, nhưng giết ngươi vẫn không thành vấn đề.

Phúc bá băng lãnh nói một câu, thân ảnh khô gầy khẽ động, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người thanh y lão giả.

- Cũng tốt, vậy ta sẽ giúp Phúc bá vận động xương cốt một chút.

Thanh y lão giả cười nhạt, cùng Phúc bá triền đấu cùng một chỗ.

- Hiện tại không còn ai cứu ngươi a?

Hoàng Trùng Tiêu tà tà cười một tiếng, lúc này hắn như một đầu dã thú thị huyết, trông vô cùng đáng sợ.

Tiêu Phàm dùng Tu La Kiếm chống đỡ thân thể, miễn cưỡng đứng lên, thân thể lung la lung lay lúc nào cũng có thể ngã xuống.

- Hoàng Trùng Tiêu, giết người bất quá đầu chạm đất, hà tất phải tra tấn người khác như thế?

Lý Trường Hà một mực không nói lại đột nhiên mở miệng.

- Người chết không phải nhi tử của ngươi, ngươi đương nhiên có thể ngồi đó nói châm chọc rồi.

Hoàng Trùng Tiêu phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Trường Hà.

Lý Trường Hà nắm chặt nắm đấm, nhi tử của hắn chết trong tay Vân Lạc Tuyết và Lạc Trần, đáng tiếc Lạc Trần đã chết, hắn cũng không có cơ hội báo thù.

Chỉ có Vân Lạc Tuyết là hắn không dám xuất thủ, thực lực của vương thất không phải hắn có thể so.

Thấy Lý Trường Hà không nói, ánh mắt Hoàng Trùng Tiêu lần nữa chuyển hướng nhìn Tiêu Phàm:

- Ta xem ngươi có thể kiên trì tới lúc nào, chắcý thức lúc này đã có chút mơ hồ đi, máu của ngươi đã sắp chảy hết rồi.

- Giết!

Tiêu Phàm gầm lên một tiếng, mặc dù hắn biết mình như thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng hắn vẫn không chút do dự nào.

Cái này theo người ta nói chính là đâm đầu vào chỗ chết, nhưng đây là cách làm người của Tiêu Phàm, cho dù hắn chỉ còn một hơi thì hắn cũng quyết liều mạng đến cùng.

Tu La chỉ có trưởng thành trong máu tươi, liên tục giết chóc mới có thể thuế biến.

Phải nhẫn tâm với người khác, càng phải nhẫ tâm đối với bản thân.

Tiêu Phàm không biết, từ thời khắc hắn tiếp nhận Tu La truyền thừa thì con đường của hắn đã được chú định chỉ có máu tươi và giết chóc.

Lúc này, chỉ mới là khởi đầu!

Không hề nghi ngờ, Tiêu Phàm lại lần nữa bị Hoàng Trùng Tiêu đánh bay, đồng dạng, Tiêu Phàm lần nữa đứng dậy.

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, yên lặng kiểm tra thương thế bản thân, lục phủ ngũ tạng đã có rất nhiều vết rách, nếu cứ tiếp tục như thế thì nhất định sẽ mất mạng.

Mặc dù Bạch Thạch đang cấp tốc chữa trị thân thể hắn nhưng tốc độ tổn thương vẫn nhanh hơn tốc độ hồi phục.

- Không sai biệt lắm, đã đến lúc liều một phen.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi:

- Tu La, để cho ta xem ngươi thự sự giống như truyền thuyết hay không, có thể lấy mạng đổi mạng, cho dù chết cũng phải kéo hắn làm đệm lưng.

Chỉ một thoáng, Vô Tận Chiến Quyết vận chuyển lên, toàn thân Tiêu Phàm hừng hực kim sắc khí diễm, sát khí thực chất hóa khi đột nhiên nội liễm hóa thành vô số lợi kiếm đâm xuyên thân thể Tiêu Phàm, máu tươi chảy ra.

- Còn tưởng rằng ngươi có thể kiên trì tới khi nào, rốt cục muốn tự sát rồi sao?

Hoàng Trùng Tiêu cười lạnh, tay cầm trường kiếm đi từng bước về hướng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm như không nhìn thấy, kim sắc khí diễm quanh người hắn đột nhiên bắt đầu chậm rãi biến thành huyết sắc, máu tươi giống như bị đốt cháy, gần như đồng thời, khí thế của hắn cấp tốc tăng lên.

- Muốn cố thủ sao? Ánh sáng đom đóm sao có thể tranh huy cùng nhật nguyệt.

Hoàng Trùng Tiêu khinh thường, hắn hoàn toàn không biết Tiêu Phàm giờ phút này đáng sợ đến mức nào.

Cầu Kim Phiếu - MềuSiuBự -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.