Chiến thuyền từ từ lái vào bên trong Hung Long Hải Cốc, sóng cuộn trào đập vào thân tàu, chiến thuyền không ngừng nghiêng ngả.
Tiêu Phàm đứng sừng sững trên đầu thuyền, hai tay khoanh lại, tóc đen cùng áo bào đen bay bay trong gió, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm một cái vòng xoáy rộng lớn ở đằng xa.
Trước đó quan sát từ trên không trung, vòng xoáy này cũng không lớn lắm, nhưng mà đến nơi này, Tiêu Phàm mới biết được độ lớn của vòng xoáy.
Chiến thuyền dài chừng mười trượng, trước mặt vòng xoáy này trở nên cực kỳ nhỏ bé, giống như giọt nước trong biển cả, bèo trôi không rễ, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Những người khác đã sợ đến sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng mà dưới sự chỉ huy của Hồ Mạnh Nhiên, đám người vẫn làm tốt cương vị của mình.
Hồ Mạnh Nhiên giống như được tiêm máu gà vậy, sau khi đột phá Chiến Thánh cảnh trung kỳ cũng khiến cho hắn càng thêm cẩn thận, có lẽ lần này thực sự có thể lấy được Chân Long Huyết Quả.
Tiêu Phàm hài lòng nhìn Hồ Mạnh Nhiên một cái, chuyện khống chế chiến thuyền không cần hắn lo lắng, hắn cần làm chính là đề phòng tình huống đột ngột xảy ra.
Nơi này không phải đơn giản như vậy, nhìn cái miệng rồng to lớn kia, Tiêu Phàm không dám có bất kỳ sự buông lỏng nào.
- Ầm!
Đột nhiên, một tiếng sét vang lên, ngay sau đó, một cỗ khí thế bàng bạc từ trong khoang thuyền tản ra, quét sạch toàn bộ chiến thuyền, nhưng mà rất nhanh liền lui lại.
- Rốt cục đột phá.
Tiêu Phàm trong lòng hơi hơi trầm ngâm, hắn biết rõ, đây chính là Hồn Lực ba động do Dịch Bằng đột phá đến Chiến Thánh cảnh hậu kỳ tạo thành.
- Tiêu công tử, vòng xoáy này quá lớn, chiến thuyền sẽ xoay quanh tiến vào chỗ sâu nhất của vòng xoáy, có khả năng sẽ không ngăn cản được lực xoáy kia.
Hồ Mạnh Nhiên đi tới bên người Tiêu Phàm nói ra, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Trong lòng hắn có chút hối hận, vì tính mệnh của nhi tử, có khả năng khiến những người khác chết cùng, cảm thấy có chút tội lỗi.
Nhưng mà, khi nhìn thấy Tiêu Phàm, nội tâm hắn liền bình tĩnh hơn không ít, giống như có một giọng nói đang nói cho hắn biết, nhất định có thể thành công.
- Ngươi chỉ cần quan tâm chiến thuyền, những việc khác không cần quan tâm.
Tiêu Phàm nói,trong lòng ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
- Rõ!
Hồ Mạnh Nhiên thối lui, cũng đúng lúc này, chiếc chiến thuyền đột nhiên giống như bị một sức mạnh to lớn kéo lấy vậy, dọc theo vòng xoáy xoay quanh mà vào.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, sóng to gió lớn tập kích thân tàu, một vài tu sĩ Chiến Đế cảnh căn bản đứng không vững, thiếu chút nữa thì bị sóng gió quét đi.
Sau đó Tiêu Phàm bảo Kim Giáp mệnh lệnh cho những Hải Thú đó tất cả đều biến ảo thân hình lên thuyền, nếu bọn chúng nguyện ý đi theo mình, Tiêu Phàm cũng không dự định vứt bỏ bọn chúng.
Dù sao, hai mươi, ba mươi đầu Cửu Giai đỉnh phong Hồn Thú, sức mạnh này cũng không phải cường đại bình thường, có lẽ có thể trợ giúp cho mình một mặt nào đó.
- Trọc Thiên Hồng, nhờ vào ngươi.
Sau khi những Hải Thú lên thuyền, Tiêu Phàm đưa tay vung lên, một vệt sáng lấp lóe, đột nhiên trong không trung xuất hiện từng cái xúc tu, ôm lấy toàn bộ chiếc chiến thuyền, mặc cho sóng gió tập kích, cũng thản nhiên bất động.
Tám cái xúc tu to lớn của Trọc Thiên Hồng, đan xen tạo thành một cái lưới lớn, đem chiến thuyền bao phủ ở trung tâm, dù là Tiểu Kim cùng Thạch Thánh cũng được bảo vệ ở bên trong.
Chỉ có một mình Tiêu Phàm đứng trên đầu thuyền, dưới chân giống như mọc rễ, không nhúc nhích.
Chiến thuyền tiến vào vòng xoáy, bốn phía cũng trở nên đen kịt, sóng gió tàn phá lung tung, người bình thường căn bản không mở được hai mắt ra.
Cũng đúng lúc này, trong con ngươi đen kịt đột nhiên lóe qua một đạo huyết sắc quang mang, trước mắt Tiêu Phàm tất cả đều trở lên rõ ràng.
Chỗ bọn họ đang ở, là một cái thủy chi thông đạo to lớn, không biết thông đến đâu, nhưng mà Tiêu Phàm biết rõ, đây chính là con đường duy nhất để ngoại nhân tiến vào Hồn Tộc.
Lực hướng tâm đáng sợ của vòng xoáy, đủ để nghiền nát Chiến Thánh cảnh cường giả, sóng gió cũng có thể xé nát Cửu Phẩm Thần Binh, nếu như không phải sức mạnh thân thể của Tiêu Phàm vô cùng cường đại, đoán chừng cũng không chịu nổi sự tập kích này.
Trọc Thiên Hồng vết thương chằng chịt, máu tươi bay ra, thi thoảng phát ra một tiếng rên thống khổ, nhưng mà nó vẫn luôn kiên trì, cũng may khả năng tự lành của nó vô cùng cường đại, chút thương thế ấy đối với nó cũng không tính là gì.
Thông đạo kéo dài, bên trong rất có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Phàm cầm kiếm đứng vững, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.
Chiến thuyền tốc độ rất nhanh, đã vượt mức Chiến Thánh cảnh cường giả bình thường, Tiêu Phàm rốt cục biết rõ, tại sao nơi này gọi là Sinh Mệnh Cấm Khu.
Đừng nói đến qua cửa Thái Âm Cốt Long Âm Minh đã vô cùng khó khăn, chính là muốn thành công vượt qua nơi này, cũng không phải đơn giản.
- Phốc phốc ~
Đột nhiên trên mặt nước bay vụt ra vô số thân ảnh nhỏ bé, nhắm thẳng về hướng chiến thuyền, tốc độ vô cùng nhanh.
Nhưng mà trong mắt Tiêu Phàm vẫn thấy rõ ràng, đó là từng con Kim Sắc Tiểu Ngư, vảy trên người cực kì đặc biệt, giống như từng con từng con Tiểu Long vậy.
- Long Văn Kim Ngư?
Tiêu Phàm hơi hơi kinh ngạc, Tu La Kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, vô số kiếm khí đập xuống.
Long Văn Kim Ngư tốc độ rất nhanh, dù thực lực của bọn chúng không cao, nhưng sức va đập cũng giống như một thanh tuyệt thế lợi kiếm, không phải người bình thường có thể chịu được.
Ngoài ra, Long Văn Kim Ngư cũng là một trong những Hải Thú cực kỳ trân quý, trong thân thể bọn chúng ẩn chứa Hồn Lực cực kỳ thuần túy, mỗi một đầu Long Văn Kim Ngư ẩn chứa Hồn Lực không dưới một viên Bát Phẩm Đan Dược.
Tiêu Phàm tất nhiên không chút khách khí, đến bao nhiêu thu bấy nhiêu, vì đề phòng vạn nhất, hắn thi triển ra Tu La Thần Thể, tạo thành một vòng xoáy nhỏ trước người hắn.
Vòng xoáy nhỏ thông vào trong Tiểu Thiên Địa, tất cả Long Văn Kim Ngư bị hắn chém giết, đều đưa vào bên trong Tiểu Thiên Địa, thậm chí còn có không ít Long Văn Kim Ngư vẫn còn sống.
Long Văn Kim Ngư đại khái công kích trong vòng thời gian một chén trà nhỏ, Tiêu Phàm cũng không biết mình đã thu thập bao nhiêu, quá trình mặc dù nguy hiểm nhưng lại thu hoạch được rất nhiều.
Nhưng đây cũng không phải là kết thúc mà chỉ mới là bắt đầu, chiến thuyền xâm nhập càng sâu, trong vòng xoáy lại bắn ra vô số bảo kiếm Hải Thú, cũng có quái vật như hàn đao...
Công kích của bọn chúng cực kì lăng lệ, dù là Tiêu Phàm cũng chịu một chút thiệt thòi nho nhỏ, trên người không ít máu tươi, Tu La Kiếm còn đang nhỏ máu.
- Chủ nhân, ta sắp không chịu nổi.
Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng kêu to của Trọc Thiên Hồng.
Tiêu Phàm quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Trọc Thiên Hồng máu me đầy người, mấy cái xúc tu đã tổn thương đến mức sắp đứt, một khi cái lưới này bị phá vỡ, người trên chiến thuyền nhất định sẽ bị cương phong cắt nát.
- Kiên trì thêm một lúc, sau này bù đắp cho ngươi.
Tiêu Phàm trầm giọng nói, trong lòng lại bổ sung một câu:
- Dựa theo tin tức Tô Họa cho ta, hẳn là còn khoảng ba mươi lần hô hấp nữa là đến.
Trong lòng Tiêu Phàm vẫn luôn đếm, nếu như Trọc Thiên Hồng không kiên trì nổi, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể đem bọn họ đưa vào bên trong Không Gian Bí Cảnh.
Thời gian ba mươi lần hô hấp cũng không phải là rất dài, đối với Trọc Thiên Hồng mà nói cũng không phải rất ngắn, nhưng mà hắn chung quy vẫn chịu đựng hết.
- Ba ~
Một tiếng vang giòn, Tiêu Phàm giống như xuyên qua một tầng sóng nước ngăn cách vậy, cương phong bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa, tốc độ chiến thuyền cũng bỗng nhiên giảm xuống không ít.
- Đến rồi!
Tiêu Phàm quay đầu nhìn Trọc Thiên Hồng một cái, nghe được câu này, Trọc Thiên Hồng lập tức xụi lơ, tất cả xúc tu rút về, máu tươi trong nháy mắt đem mặt biển nhuộm thành huyết sắc.
Đám người mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn thấy Trọc Thiên Hồng máu me khắp người, bọn họ cũng biết rõ, có thể đến được nơi này cũng phải cửu tử nhất sinh.
Tiêu Phàm lấy ra hơn vạn đầu Long Văn Kim Ngư, trên mặt Trọc Thiên Hồng lộ ra vui vẻ, số Long Văn Kim Ngư này đã đủ cho hắn khôi phục, thậm chí có khả năng tiến thêm một bước, tiến thêm một bước, đây chính là Thần Giai.
- Tiêu đại ca, huynh nhìn cái kia?
Đột nhiên, Sở Phiền chỉ nơi xa hét lớn.
Đám người nhìn lại, nhìn thấy ở đằng xa mặt biển cùng chân trời lại giống nhau như đúc, đều hiện ra bạch sắc, mặt biển giống như đột nhiên đứt gãy vậy.
- Tịch Tĩnh Hải.
Tiêu Phàm vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng nói ra ba chữ.