Vô Thượng Sát Thần
Hơn một trăm cỗ Thần Thi xuất hiện, Băng Tộc bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bọn hắn
trông giống như quái vật sống mấy ngàn năm, nhưng đến giây phút này tâm tính
kiên định kia đã hoàn tình bị đánh vỡ.
Bọn họ tuy mạnh, nhưng đám Thần Thi này vô cùng khủng bố, bọn hắn hoàn toàn
không thể là đối thủ.
Lưu lại, cơ hồ chỉ có con đường chết, không cần Băng Bất Đồng hạ lệnh, Băng
Diệp cùng một đám Trưởng Lão cũng bắt đầu điên cuồng chạy lên.
Băng Dạ Hàn chăm chú nhìn nơi sâu, trong ánh mắt khó nén vẻ lo lắng, cuối cùng
khẽ cắn môi, rồi quay người rời đi.
Nhưng mà, Thần Thi có vẻ như không có dự định buông tha cho bọn hắn, tốc độ
bọn chúng rất nhanh, điên cuồng truy sát Băng Tộc.
Lúc này, từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên trong thông đạo, Băng Bất
Đồng và Tộc Lão tốc độ không kém gì Thần Thi cho nên tránh thoát sự truy sát
của bọn chúng.
Nhưng Băng Tộc và Trưởng Lão lại không có vận khí tốt như vậy, bọn hắn cơ hồ
đều bị Thần Thi nghiền sát, thân thể đều bị xé thành mảnh vỡ, không lưu lại
chút dấu tích nào cả.
Chỉ có thực lực của Băng Diệp coi như mạnh nên may mắn sống sót.
Nhìn thấy những Trưởng Lão kia chết ở trong tay Thần Thi, trong lòng Băng Diệp
rất sợ, giờ khắc này, hắn mới phát hiện, trong mắt bọn hắn, Trưởng Lão chỉ là
pháo hôi mà thôi.
Trong lúc chạy thoát chết, không ai sẽ nghĩ đến giúp đỡ bọn hắn, ai cũng chỉ
cho bản thân mình mà thôi, nhân tính lạnh lùng hiển lộ rõ ràng hơn bao giờ.
Băng Diệp dùng hết sức lực còn lại, trong đầu hắn chỉ có một cái ý niệm, chính
là chạy trốn.
Nếu như bản thân có thể sống sót, về sau ai muốn ra lệnh trước mặt mình đều
không cần quan tâm, Tộc Trưởng gì chứ, Tộc Lão gì chứ, tất cả đều là cẩu thí.
Dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến cho tốc độ của Băng Diệp thẳng bức Bát Biến
Chiến Thần, hơn nữa khí thế trên người hắn đang không ngừng tăng lên, tại thời
điểm then chốt này, hắn tựa như đụng chạm đến biên giới bát thành Áo Nghĩa.
Bất quá giờ phút này, ai cũng không có tâm tư chú ý đến tình huống của Băng
Diệp, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, thậm chí không kém gì Tộc Lão.
Một lúc sau, bọn hắn rốt cục cũng đã xông ra từ thông đạo, lúc bọn hắn quay
đầu nhìn lại, những Thần Thi đó giống như là không hề đuổi theo.
Bọn chúng đứng tại biên giới thông đạo gầm thét, dữ tợn nhìn xem bọn Băng Bất
Đồng kia, vẫn có cái gì ngăn cản bọn chúng rời khỏi thông đạo này.
Băng Tộc lúc đến hơn hai mươi người, bây giờ chỉ còn lại mười người, mười hai
Tộc Lão cũng bị chết bốn tên, nhưng điều khiến mọi người rất ngạc nhiên là
Băng Diệp vẫn còn sống sót.
Về phần những Trưởng Lão kia, hầu như đều bị chôn vùi phía dưới nanh vuốt của
Thần Thi.
Người sống sót, trên người hoặc ít hoặc nhiều đều có vết thương, nhưng may mắn
vẫn sống sót.
- Những Thần Thi này làm sao đến đây?
Một Tộc Lão sắc mặt vô cùng âm trầm, bộ dạng xem chừng vẫn chưa tỉnh hồn.
- Không biết, chắc ba đầu thông đạo tương thông, có thể tiếng đánh nhau trong
thông đạo bên trái kinh động đến bọn chúng.
Một Trưởng Lão khác nói.
- Đều do những người kia, bọn hắn chết cũng còn muốn hại chúng ta, thực hi
vọng bọn hắn có thể sống, ta nhất định phải lột da, rút gân chúng nó!
Lại một Tộc Lão khác nghiến răng nghiến lợi nói.
Bọn hắn tổn thất nặng nề, lại đem tất cả phẫn nộ đổ lên người đám Tiêu Phàm.
- Nghe ta, nói đi thông đạo bên trái các ngươi không tin, Huyền Băng Đao Ma
cùng U Minh Kiếm Cốt Chu quả thực rất đáng sợ, nhưng còn không uy hiếp được
tính mệnh chúng ta.
Lúc này, Băng Dạ Hàn bỗng nhiên lên tiếng.
- Tộc Trưởng, là ngươi muốn đi thông đạo bên phải, cái chết bọn họ đều có
phần của ngươi.
Băng Dạ Hàn cùng các Tộc Lão lập nhìn về phía Băng Bất Đồng.
Sắc mặt Băng Bất Đồng lạnh lùng, nhưng lại bất lực phản bác, bởi vì đối phương
nói không sai, là hắn muốn đi bên phải thông đạo.
- Lúc này không có thời gian để quở trách ai, chúng ta nên cùng nhau, đoàn
kết lại đoạt Nguyệt Thần Truyền Thừa.
Băng Bất Đồng vội vàng nói với Tộc Lão, sau đó lại hỏi:
- Tộc Trưởng, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?
Sắc mặt Băng Bất Đồng bất định, lần này, hắn lại không biết lựa chọn như thế
nào, quay đầu nhìn về phía Băng Dạ Hàn nói:
- Thái Thượng Trưởng Lão, lần này tới ngươi.
Băng Dạ Hàn bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:
- Thông đạo kia không thể đi, chỉ có thông đạo bên trái là có thể, trừ phi
mọi người không muốn lấy được Nguyệt Thần Truyền Thừa?
Nghe đến Nguyệt Thần Truyền Thừa, nỗi sợ hãi trong lòng mọi người bỗng biến
mất, ý chí lại như được tiếp thêm.
- Vì Nguyệt Thần Truyền Thừa, chúng ta đã bỏ ra công sức lớn như vậy, làm sao
có thể từ bỏ.
Băng Bất Đồng không chút do dự nói với Tộc Lão.
- Cho nên ta đã nói rồi, chỉ có thông đạo bên trái có thể chọn.
Thần sắc Băng Dạ Hàn đạm mạc nói.
Sắc mặt Băng Bất Đồng vô cùng khó coi, lựa chọn này căn bản không cần đồng ý,
nhưng hắn lại không dám nói, những Tộc Lão này, mỗi người đều không phải đèn
cạn dầu.
- Đi thôi.
Băng Bất Đồng khẽ cắn môi, lần nữa hướng về thông đạo bên trái.
Mọi người cũng không chút do dự cùng theo, ngay từ đầu còn rất cẩn thận, từng
li từng tí. Nhưng mà sau đó không lâu, sắc mặt mọi người lộ ra rõ vẻ quái dị.
Thông đạo này khác với bọn hắn dự kiến, căn bản không có Huyền Băng Đao Ma và
U Minh Kiếm Cốt Chu, dư quang đám người không khỏi nhìn về phía Băng Bất Đồng.
Băng Bất Đồng nghiến răng nghiến lợi, hắn lúc này mới biết rõ mình vừa nãy làm
ra quyết định ngu xuẩn thế nào, hại chết mười mấy Trưởng Lão Băng Tộc.
Nếu như sớm lựa chọn đi thông đạo này, chẳng phải đã sớm đi tới bên trong Vạn
Niên Huyền Băng Động rồi sao?
Nghĩ vậy, Băng Bất Đồng nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói:
- Tốt nhất đừng để cho ta gặp được các ngươi, bằng không ta nhất định phải
đông kết Linh Hồn các ngươi lại, tra tấn ngàn vạn năm!
...
Tiêu Phàm, Tiểu Kim cùng Trọc Thiên Hồng đều đang chậm rãi tiến lên, cỗ Vô
Địch Thần Thi kia dù công kích bọn hắn nhiều lần, nhưng cuối cùng đều bị Tiêu
Phàm ngăn lại toàn bộ.
Điều khiến bọn họ rất ngạc nhiên là Thần Thi từ đầu đến cuối đều không có sát
tâm, đây cũng là một trong số nguyên nhân để họ an tâm tiến lên.
Hơn nửa canh giờ, thông đạo đột nhiên thu nhỏ, băng vụ bốn phía cũng tiêu tán
không ít, từng đạo chùm sáng màu xanh lam tiến vào trước mắt Tiêu Phàm.
- Đó là?
Sau nửa ngày, bốn phía băng vụ hoàn toàn biến mất, trong mắt Trọc Thiên Hồng
lóe lên vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc kêu lên.
- Tiểu Kim, nhanh một chút đi.
Tiêu Phàm bước nhanh về phía trước.
Dừng lại cách đó vài chục trượng, thông đạo đã vô cùng chật hẹp, chỉ rộng có
hai trượng, bất quá vẫn đủ chỗ cho ba người Tiêu Phàm đi.
Ba người ngẩng đầu nhìn về phía phía trước, trong nháy mắt bị cảnh sắc phía
trước hấp dẫn, bọn hắn liền tiến tới, đây là bên bờ một cái vách núi tinh
bích, tiến thêm bước sẽ nhìn thấy rất nhiều Thâm Uyên.
Phía dưới Thâm Uyên che kín vô số băng tinh, như đèn hoa sáng chói, ngọc trụ
trong mây, như tố nữ ẩn tình, thiên hình vạn trạng, cho người ta một loại cảm
giác cực kì thần bí.
Băng tinh tản ra màu xanh thẳm, trong suốt, lóe sáng đoạt người, ở nơi xanh
thẳm băng tinh, xuyên qua từng đầu băng chi xiềng xích, lan tràn hướng đến
trung ương của Thâm Uyên.
Bất quá, ba người Tiêu Phàm lại không có quan tâm những cái này, ánh mắt của
bọn hắn đều bị hấp dẫn bởi một đầu Băng Long màu xanh thăm thẳm, Băng Long uốn
lượn xoay quanh, bá khí uy mãnh, sinh động như thật, tựa như muốn sống lại.
Nó mọc ra lân tựa như đang tức giận gào thét, xuyên suốt quanh thân của Băng
Long có từng đầu xiềng xích, tựa như vây khốn Băng Long, không cho nó bay lên.
- Huyền Băng Cự Long? Nơi này chính là Vạn Niên Huyền Băng Động?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.