Vô Thượng Sát Thần

Chương 1631: Múa Rìu Qua Mắt Thợ



Thời khắc linh hồn chưởng cương xông vào trong đầu Tiêu Phàm, thân thể Tiêu Phàm trong nháy mắt trở nên cứng đờ, hai mắt vô thần, cả người tựa như bị lạc lối.

"Ca (Công tử)!" Tiêu Linh Nhi và Trọc Thiên Hồng cùng kêu to, nếu như Tiêu xảy ra chuyện gì không hay, hai người bọn họ cũng sẽ phải lưu lại nơi này.

Bên trong Thần cung của Tiêu Phàm, ngay lúc linh hồn chưởng cương xông vào, Thí Thần Thú mở rộng miệng, trực tiếp nuốt hồn lực chưởng cương kia vào.

Linh hồn chưởng cương mặc dù bá đạo, nhưng muốn làm bị thương Tiêu Phàm, không hề dễ dàng.

Nơi này mặc dù phong cấm áo nghĩa chi lực, nhưng đối với lực lượng linh hồn lại không ảnh hưởng nhiều.

"Ta muốn xem xem là kẻ nào muốn giết ta!" Tâm thần Tiêu Phàm chìm vào bên trong Thần cung, rất hiển nhiên, hắn cũng không phải là bị chưởng cương kia công kích, mà là muốn mượn cơ hội này âm thầm dẫn xuất tới người kia.

Vừa rồi một kích kia, đối phương rõ ràng chỉ nhằm vào Tiêu Phàm, Tiêu Phàm làm sao không biết, địch nhân trong bóng tối này chắc chắn biết hắn.

Nếu không, linh hồn chưởng cương cũng không chỉ nhằm vào một mình hắn, mà hẳn là sẽ mạt sát tất cả đám người bọn hắn.

"Ha ha, đồ vật nhỏ, qua nhiều năm như vậy, xem ra ngươi cũng không có tiến bộ gì cả!" Lúc này, trong hư không đột nhiên truyền đến một tiếng cười cuồng loạn.

Ầm ầm!

Cùng lúc đó, mặt đất rung động một trận, chỉ thấy sương mù dày đặc xung quanh vậy mà nhanh chóng tan đi, những tảng đá trên mặt đất di chuyển nhanh chóng, trong nháy mắt lộ ra một mảnh đất trống rộng mấy chục trượng.

Trước mặt mọi người, một thân ảnh đứng lơ lửng trên không đó là một trung niên nam tử mặc kim bào, hắn lạnh lùng nhìn đám người Tiêu Phàm, giống như nhìn một bầy kiến hôi.

"Ngươi là ai, vì sao muốn ám toán ca ca ta?" Tiêu Linh Nhi phẫn nộ nhìn chằm chằm trung niên nam tử mặc kim bào, đằng đằng sát khí nói.

"Hắn là ca của ngươi? Đã như vậy, ngươi cũng nên chết đi!" Kim bào nam tử nhe răng trợn mắt nói, hắn hận Tiêu Phàm, cho nên ngay cả những người có quan hệ với Tiêu Phàm cũng không có ý định buông tha.

Sau khi nói xong, kim bào nam tử hơi chuyển động ý nghĩ, một thanh linh hồn kiếm ầm ầm lao về phía Tiêu Linh Nhi, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi.

Linh hồn công kích, so với vật lý công kích mà nói, tốc độ hoàn toàn không phải cùng một cấp độ, huống chi, bây giờ thực lực của Tiêu Linh Nhi bị áp chế tại Chiến Thánh cảnh đỉnh phong.

"Linh hồn thực hóa? Hắn là Chiến Thần viên mãn, chạy mau!" Sắc mặt Trọc Thiên Hồng hoàn toàn thay đổi, một tay kéo Tiêu Linh Nhi, sau đó lách mình ngăn tại trước người Tiêu Linh Nhi.

Trọc Thiên Hồng cũng không biết mình tại sao lại dùng mạng của mình để bảo vệ Tiêu Linh Nhi, phải biết rằng những ngày qua hắn bị Tiêu Linh Nhi đả kích không nhẹ.

Nhưng trong lòng hắn có một tiếng nói cho hắn biết, nhất định không thể để cho Tiêu Linh Nhi bị thương, bằng không hắn chắc chắn bản thân cũng không phải chỉ là bị lột một lớp da.

"Hồn Thiên, vết sẹo của ngươi đã hết đau rồi sao?"

Khi mắt thấy thanh linh hồn kiếm kia đánh tới, trong hư không đột nhiên vang lên một giọng nói băng lãnh, Trọc Thiên Hồng phát hiện, trước người mình xuất hiện thêm một thân ảnh.

"Công tử!" Trọc Thiên Hồng kích động kêu to, hắn thấy may mắn vì hành động vừa rồi của mình, chắc chắn có thể chiếm được hảo cảm của Tiêu Phàm, nếu như mình đối với Tiêu Linh Nhi thấy chết không cứu, đoán chừng Tiêu Phàm sẽ không bỏ qua cho hắn.

Linh hồn kiếm lần nữa dung nhập vào mi tâm của Tiêu Phàm, có điều lần này Tiêu Phàm cũng không xảy ra chuyện gì, hai tay để xuôi, lạnh lùng nhìn kim bào nam tử trước mặt.

Kim bào nam tử không phải ai khác, chính là tộc trưởng đời trước của Hồn tộc, Hồn Thiên.

Lúc trước ở bên trong Chỉ Xích Thiên Nhai, bị Tiêu Phàm dùng Tu La thần nhãn đánh trọng thương, tu vi từ Chiến Thần đỉnh phong rơi xuống Chiến Thần hậu kỳ, cuối cùng may mắn trốn qua một kiếp.

Về sau do tính toán của Tiêu Phàm và đám người Sở Thiên Minh, thả đầu lâu Cửu U Ma Thần ra, sau đó Hồn Thiên tiến về Thần Kiếp Địa.

Tiêu Phàm cũng không nghĩ tới lại một lần nữa gặp Hồn Thiên ở đây, mà hắn còn có thể khống chế được đông đảo Tử Tinh Lôi Thú tứ biến chiến thần trở lên.

"Không thể nào, vì sao ngươi lại không việc gì!" Hồn thiên kêu lớn, không thể tin nhìn Tiêu Phàm, hắn vừa mới rõ ràng biến thành si ngốc, rất nhanh, Hồn Thiên liền hiểu ra, tức giận nói: "Ngươi cố ý lừa ta hiện thân!"

"Ngươi cũng không ngốc!" Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, những lo lắng trong lòng lập tức buông lỏng không ít, nếu như là gặp gỡ phải cao thủ Chiến Thần cảnh khác, Tiêu Phàm còn có chỗ cố kỵ, nhưng đối mặt với Hồn Thiên, Tiêu Phàm đã chắc chắn mình đứng ở nơi bất bại.

Đừng nói ngươi chỉ là Chiến Thần cảnh, ngay cả ngươi là siêu việt Chiến Thần cảnh, thì cũng sao chứ?

Chỉ cần ngươi là Hồn Tộc thì ta có thể khắc chế ngươi, ép ngươi tới mức không có bất kỳ sức phản kháng gì!

"Hừ, coi như ngươi không làm sao thì cũng có thể làm thế nào đây? Tử Tinh Lôi Thú nơi đây có thể xé nát ngươi!" Sắc mặt Hồn Thiên lạnh lùng, hắn thực sự hận thấu Tiêu Phàm.

Nếu như không phải Tiêu Phàm xuất hiện, hắn đã tước đoạt được sức mạnh linh hồn của đám người Sở Thiên Minh, bây giờ có lẽ đã siêu việt Chiến Thần cảnh.

Nhưng mà, cơ hội của hắn lại bởi vì Tiêu Phàm xuất hiện mà thất bại, hơn ngàn năm cố gắng đi tong, việc này làm sao không khiến hắn tức giận chứ?

Đương nhiên, đây cũng chỉ là Hồn Thiên mong muốn đơn phương mà thôi, thiên phú của Hồn Tộc đã quyết định, muốn thành siêu việt Chiến Thần cảnh, dường như là không thể nào, chí ít tuyệt đại bộ phận Hồn Tộc là như thế.

Tiêu Phàm cười lạnh nhìn Hồn Thiên, mấy người Tiêu Linh Nhi cũng đứng ngoài nhìn hắn chằm chằm.

Trọc Thiên Hồng càng lộ ra vẻ khinh thường, thầm nghĩ trong lòng: "Một tên ngớ ngẩn, lần trước ở trước mặt công tử gặp xui xẻo còn không tự biết, lại nhiều lần cùng công tử đối nghịch, lần này xem ngươi chết như thế nào!"

Chờ đợi nửa ngày, Hồn Thiên rốt cục phát hiện có chút không đúng, ngắm nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, xung quanh vậy mà không có lấy một con Tử Tinh Lôi Thú xuất hiện.

"Có vẻ như Tử Tinh Lôi Thú của ngươi không nghe ngươi sai khiến nữa rồi." Tiêu Phàm khẽ mỉm cười nói, vừa rồi Tiêu Linh Nhi sử dụng độc dược "Mộng Thiên Niên", lại tăng thêm sương mù khuếch tán, những con Tử Tinh Lôi Thú kia đoán chừng đều ngủ cả rồi.

Nếu như không phải lực lượng linh hồn của Hồn Thiên đủ cường đại, có lẽ cũng không thể đứng tại chỗ này diễu võ giương oai.

"Không thể nào, các ngươi làm sao có thể khống chế được trên trăm con Tử Tinh Lôi Thú!" Hồn Thiên vừa sợ vừa giận, mọi việc cũng không dựa theo suy nghĩ của hắn mà phát triển, trong lòng lập tức cảm thấy bất an mãnh liệt.

Hồn Thiên dù sao cũng là lão quái vật sống mấy ngàn năm, hắn rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, lạnh giọng nói: "Coi như không có Tử Tinh Lôi Thú, bản tôn cũng có vô số biện pháp giết chết các ngươi, cứ từ từ mà nếm thử tư vị của Thần Hồn Dẫn Lôi Trận đi."

Hắn đưa tay lên, các tảng đá xung quanh lần nữa di động, sương mù cuồn cuộn lan tràn, một tia lôi điện kia bỗng bắt đầu trở nên cuồng bạo.

Ầm ầm ~

Chân trời rung động, từng tiếng sấm nổ vang lên, chấn động đến màng nhĩ mọi người, một luồng khí tức ngột ngạt tràn ngập trông tim mọi người.

Lúc đám người Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện ở hư không đan xen từng tia lôi điện sức mạnh cuồng bạo, vô cùng loá mắt, khí tức mang tính chất huỷ diệt mãnh liệt xông tới.

"Lôi bạo?" Sắc mặt mấy người Tiêu Linh Nhi đại biến, Lôi bạo kinh khủng như thế kia bọn họ đã được thấy tận mắt, Dạ Cô U là một cái ví dụ rất tốt.

Trọc Thiên Hồng cũng cau mày, sức mạnh lôi điện cuồng bạo, cho dù là hắn đoán chừng cũng chịu không được bao lâu, cũng may năng lực tái sinh của hắn cũng không tệ lắm, lôi điện trong thời gian ngắn cũng không lấy được mạng hắn.

"Múa rìu qua mắt thợ!" Chỉ có Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, thậm chí cực kì khinh thường, nhàn nhạt phun ra mấy chữ.

Trọc Thiên Hồng nghe vậy, chẳng biết tại sao, lo lắng trong lòng nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, ánh mắt hơi tỏa sáng, hắn hồi tưởng lại tất cả những việc vừa rồi Tiêu Phàm để hắn làm, chắc chắn không phải chỉ là ăn no rỗi việc, phải nhớ rằng Tiêu Phàm là hồn điêu sư.

Mà Trọc Thiên Hồng đã thấy tận mắt thủ đoạn của Tiêu Phàm, nghĩ đến việc này, trong lòng Trọc Thiên Hồng vô cùng bình tĩnh!

"Sắp chết đến nơi còn không biết?" Hồn Thiên cười lạnh không thôi, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Hắn xác thực không dám tới gần Tiêu Phàm, dù sao Tiêu Phàm cũng là Tu La điện chủ, Tỏa Hồn Châu trên người càng là khắc tinh của hắn.

Nhưng hắn đã sớm bố trí trận pháp ở nơi này, có thể mượn lực lượng của trận pháp, tuỳ ý giết chết Tiêu Phàm, đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ đơn phương của Hồn Thiên mà thôi.

Trong lúc hai tay Hồn Thiên kết ấn, lôi điện từ phía chân trời cuồn cuộn dẫn động, hóa thành từng đầu Lôi Long từ cửu tiêu gào thét mà tới, khí tức mang tính chất huỷ diệt trong nháy mắt tràn ngập trong tim mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.