"Công tử, tổng cộng có một trăm hai mươi ba Tử Tinh Lôi thú, tất cả đều là tu vi tứ biến Chiến Thần trở lên. trong đó có bảy mươi tám tứ biến Chiến Thần, ba mươi hai ngũ biến Chiến Thần, hai lục biến Chiến Thần. Ngoài ra còn có một thất biến Chiến Thần."
Ở chỗ ở của đám người Tiêu Phàm trong Thạch Lâm, bọn người Trọc Thiên Hồng tốn hơn một canh giờ tập chung tất cả Tử Tinh Lôi thú lại một chỗ.
Nghe báo cáo của Trọc Thiên Hồng, nhóm người Tiêu Linh Nhi và Sở Nguyệt không khỏi hít một hơi khí lạnh. Một trăm hai mươi ba Tử Tinh Linh Thú nếu như bỏ ở Chiến Hồn Đại Lục, ước chừng đều có thể quét sạch đa số thế lực rồi.
Trong lòng Tiêu Phàm cũng rất không bình tĩnh, sức mạnh này nếu như có thể lợi dụng được, đối với Tu La điện mà nói tuyệt đối là sự trợ lực rất lớn.
Nhưng bây giờ điều hắn xoắn xuýt là làm thế nào mới có thể thu phục sức mạnh này. Nếu như để chúng tỉnh lại, với thực lực của đám người Tiêu Phàm cũng không nhất định là đối thủ của những Tử Tinh Lôi thú này.
Nếu như không phải Tiêu Linh Nhi sử dụng thần phẩm độc dược "Mộng Ngàn Năm" đánh ngã bọn chúng, bây giờ có lẽ Tiêu Phàm còn đang chém giết với bọn chúng. Cuối cùng cũng chưa biết được ai thắng ai.
"Một trăm hai mươi ba thần thú, bọn chúng không phải đều là hồn thú cửu giai sao, sao có thể đột phá đến Thần giai chứ?" Tiêu Linh Nhi từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, trên mặt vẫn không bình tĩnh được.
"Thần linh khí thuộc tính lôi ở đây cực kì nồng đậm, hơn nữa lôi bạo đó cũng có thể giúp chúng cảm ngộ được lôi Áo Nghĩa. Năm dài tháng rộng đợi ở đây, đột phá cấp thần không phải vấn đề." Trọc Thiên Hồng nghĩ nghĩ giải thích nói.
"Nhưng vì sao không có Chiến Thần cảnh tiền kỳ? Dường như tất cả Tử Tinh Lôi thú đều là Chiến Thần cảnh trung kỳ? Hơn nữa đến một con cửu giai cũng không có." Đôi mắt đẹp của Tiêu Linh Nhi lấp lánh nói.
Lời này vừa nói ra, Tiêu Phàm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Một quần tộc thông thường đều là tốt xấu lẫn lộn, giống như một tòa thành trì của nhân tộc. Trong đó có cấp cao, chắc chắn cũng có tu sĩ cấp thấp, khoảng cách sẽ rất lớn.
Nhưng những Tử Tinh Lôi thú này lại đều là tu vi Thần giai trung kỳ trở lên. Đến một con cửu giai và thần giai tiền kỳ cũng không có, quả thật có chút quái dị.
Trong lúc nhất thời Trọc Thiên Hồng cũng không biết giải thích vấn đề này thế nào. Nội tâm hắn cũng hoài nghi không thôi, một quần tộc hồn thú cấp chín không thể dũng mãnh thế này mới phải.
"Con nào là Thất Biến Chiến Thần?" Tiêu Phàm đột nhiên nhìn Tử Tinh Lôi thú nói.
"Con đó." Trọc Thiên Hồng chỉ một con Tử Tinh Lôi thú hơn ba trượng cách đó không xa nói: "Con Tử Tinh Lôi thú này rất quái dị, thể hình của nó không phải lớn nhất nhưng mệnh cách là lớn nhất. Trên người cũng tản ra sóng thần lực của thất biến Chiến Thần cảnh."
"Ồ?" Tiêu phàm hơi bất ngờ, đi đến trước mặt Tử Tinh Lôi Thú kia, dùng sức mạnh linh hồn cảm nhận một chút, xác thực như Trọc Thiên Hồng nói. Tử Tinh Lôi thú này là thực lực của thất biến Chiến Thần.
"Con này ước chừng là vương giả trong nhóm Tử Tinh Lôi thú." Tiêu Phàm hơi sa sầm, sau đó nheo đôi mắt nói: "Linh Nhi, làm nó tỉnh lại."
"Các người lui ra sau một chút." Tiêu Linh Nhi gật đầu, sau đó lấy ra một bình ngọc để bên cạnh mũi của Tử Tinh Lôi thú đó.
Tử Tinh Lôi Thú nhún cổ, sau đó mở bừng mắt ra. Một móng vuốt đập tới Tiêu Linh Nhi, tốc độ nhanh vô cùng.
Tiêu Phàm phản ứng cũng cực nhanh, tung ra một chưởng cương thần lực rất lớn, tóm chặt lấy móng vuốt của Tử Tinh Lôi thú, cùng là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong nên Tiêu Phàm hoàn toàn có thể dễ dàng áp chế nó.
"Ngươi, ngươi là Tiêu Phàm?" Đầu tiên Tử Tinh Lôi thú tức giận, sát khí nặng trĩu đợi Tiêu Phàm tới. Khi nó nhìn thấy gương mặt của Tiêu Phàm thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ngươi biết ta?" Tiêu Phàm cũng lộ ra vẻ kỳ lạ, bản thân lại là lần đầu đến đây cũng không quen biết Tử Tinh Lôi thú gì cả.
Chẳng lẽ uy danh của mình đã từ Chiến Hồn đại lục truyền khắp kiếp thần và cấm khu thần linh rồi?
"Trước đây ta ở cùng tên béo chết tiệt đó, ngươi đến đây rồi, vậy tên béo đâu?" Tử Tinh Lôi thú vô cùng kích động nói, Tiêu Phàm thậm chí có thể nhìn thấy nước mắt lóe sáng trong mắt của nó.
Mấy người Trọc Thiên Hồng mặt xạm lại, ngươi dù sao cũng là thất biến Chiến Thần nha, sao còn chảy nước mắt chứ?
"Ngươi là Tử Tinh Lôi thú bên cạnh lão nhị, Tiểu Lôi sao?" Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Tử Tinh Lôi thú.
"Đúng vậy, đúng vậy, ta là Lôi Hoàng!" Đầu Tử Tinh Lôi thú giống như gà nhỏ mổ thóc, rất có một dáng vẻ đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng.
Nếu như người đứng ở trước mặt đó là Nam Cung Tiêu Tiêu, đoán chừng nó trực tiếp nhào lên luôn rồi.
"Sao ngươi đến đây?" Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ kỳ quái, trước đây hắn nhớ Nam Cung Tiêu Tiêu nói đám này phản bội rồi. Bây giờ xem ra chuyện giống như cũng không phải như thế.
"Đều là do lão già Bắc Lão kia, hắn nói đưa ta đến một nơi tạo hóa, lúc đó ta tin. Không ngờ hắn đưa ta đến nơi quỷ quái này. Vừa đến đã mấy năm rồi." Lôi Hoàng rất tức giận nói, răng mài đến vang lên ken két.
"Nhưng ngươi không phải cũng đột phá Thần giai hậu kỳ rồi sao?" Tiêu Phàm cười cười nói.
Nhưng trong lòng hắn lại co lại, Bắc Lão cũng thật là người chập chờn, dựa theo lúc đó hắn từ thánh thành Vô Song về đến Ly Hỏa Đế đô. Lôi Hoàng đến đây ước chừng đã ba bốn năm rồi.
Kỳ thật không chỉ Lôi Hoàng, chính là Nam Cung Tiêu Tiêu, Lăng Phong và Quan Tiểu Thất họ không phải cũng ở trong một không gian mấy năm sao?
So ra mà nói mấy năm cô độc này đổi lại là thu hoạch lớn hơn. Hắn nhớ Lôi Hoàng lúc đó chỉ là tu vi Chiến Đế cảnh đỉnh phong.
Thời gian khoảng ba năm ngắn ngủi đột phá đến Chiến Thần hậu kỳ, đây cũng thật sự không phải người thường có thể làm được. Điều này từ một phương diện nào đó cũng nói rõ lên thiên phú và nghị lực của Lôi Hoàng.
Chỉ là điều Tiêu Phàm cảm thấy kỳ dị trong lòng là Bắc Lão làm thế nào biết được nơi đây có nhiều Tử Tinh Lôi thú đến thế? Lẽ nào lĩnh ngộ thời không Áo Nghĩa, Bắc Lão ở một thời không nào đó đến nơi này?
Mặc dù vấn đề này có chút quái dị nhưng khả năng này rất lớn. Chẳng biết tại sao Tiêu Phàm cảm thấy tu vi của mình càng lớn mạnh, càng không nhìn thấu lão sư này của mình.
"Ấy, ngươi nói như vậy, ta cũng thực sự không thể trách hắn." Lôi Hoàng thở dài một hơi, mặc dù ngoài miệng hận Bắc Lão nhưng đáy mắt lại là lộ ra vẻ kính sợ: "Mặc dù mấy lần cửu tử nhất sinh nhưng không có lĩnh ngộ trong sống chết, cũng không thể có cảnh giới bây giờ. Đúng rồi, tên mập đâu?"
"Hắn cũng ở khoảng không gian này, chờ lôi bạo bên ngoài biến mất thì có thể tìm thấy hắn." Tiêu Phàm nói.
Trong mắt Lôi Hoàng mang theo vẻ hưng phấn nói: "Ha ha, ta chắc chắn đã mạnh hơn tên mập chết tiệt đó rồi. Lần này ta phải ngược đãi hắn thật tốt."
Tiêu Phàm thầm mắng không thôi, đám Lôi Hoàng này thật sự không phải mang hận thông thường nhà, sau đó lại nói: "Lôi Hoàng, ta dự định rời khỏi nơi đây, ngươi định theo bọn ta hay sao?"
Trong ánh mắt Tiêu Phàm rất có vẻ mong đợi, vốn dĩ hắn còn đau đầu làm sao giải quyết chuyện Tử Tinh Lôi thú, không ngờ lại gặp được người quen. Vậy điều khiển sức mạnh này sẽ rất đơn giản rồi.
Nghe vậy, trên mặt Lôi Hoàng lộ ra vẻ cay đắng nói: "Ta rời khỏi không vấn đề nhưng các tộc nhân của ta không thể rời khỏi nơi đáng chết này, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Tiêu Phàm hỏi, sức mạnh này của Tử Tinh Lôi thú hắn sẽ không bỏ qua.
"Trừ phi giải khai sức mạnh nguyền rủa, tộc nhân của ta chịu nguyền rủa. Một khi rời khỏi nơi này liền sẽ bị chết bất đắc kỳ tử." Lôi Hoàng lắc đầu, thần sắc cực nghiêm trọng.
"Nguyền rủa?" Tiêu Phàm có chút kinh ngạc, hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói thứ sức mạnh kỳ dị này, do dự chốc lát nói: "Thêm một người thì thêm một phần lực khí, có lẽ ta có thể giúp các ngươi."
"Ngươi không được, nếu như tìm được tên mập có lẽ còn có chút cơ hội. Bởi vì sự nguyền rủa của tộc nhân ta đến từ Chiến tộc!" Lôi Hoàng hít thở sâu nói.