Tốc độ của Sở Vân Phi rất nhanh, công kích cũng vô cùng sắc bén, ít nhất cũng không hổ mang cái danh yêu nghiệt, bây giờ hắn ta chỉ muốn giết Tiêu Phàm để báo thù cho cha mình Sở Lăng Tiêu.
Vẻ mặt Tiêu Phàm lạnh nhạt, hai mắt híp thành một đường, lúc con ngươi khép mở liền bắn ra ánh sáng, để lộ sát khí không gì sánh được.
Lúc này, trong đầu Tiêu Phàm lại nhớ lại thỉnh cầu của Sở Vân Bắc, mạnh mẽ ép luồng sát khí này xuống.
Giây phút thấy công kích của Sở Vân Phi sắp tới gần, tay trái Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một thanh đao đen như mực, hung quang bắn ra bốn phía, vung tay lên đập vào công kích của Sở Vân Phi.
Giữa công kích của đao kiếm, đốm lửa bắn ra bốn phía, tiếng vang bén nhọn vang vọng khắp biển lôi vân màu xám.
Nhất thời Minh La và Sở Vân Phi cùng nhau giằng co với Tiêu Phàm, khí tức đáng sợ quay cuồng trên không trung ngày một mạnh hơn làm vỡ nát cả lôi vân màu xám.
“Giết hắn!” Minh La tức giận gầm lên một tiếng, đây chính là cơ hội tốt để giết Tiêu Phàm, bọn họ sao có thể lại bỏ lỡ?
“Hoàng Phủ Thiên Hựu, ngươi còn ngây ra đó làm gì, không phải ngươi muốn giết hắn sao, bây giờ hắn đã không thể động đậy, còn không giết hắn!” Sở Vân Phi cũng rống lên.
Thù giết cha không đội trời chung, hắn đã chờ thời khắc này vài năm rồi.
Sở Vân Phi nhớ tới phụ thân mình bị giết, nhớ tới lúc trước bản thân bị đẩy vào vết nứt không gian, rời khỏi Thần Chi Kiếp Địa thì lửa giận trong lòng hắn ta liền không hẹn mà xông lên.
Tựa như tất cả uất ức và phẫn nộ đều bùng nổ trong giây phút này, có lẽ một mình hắn ta không phải là đối thủ của Tiêu Phàm nhưng nhiều người như vậy hợp sức lại, hơn nữa còn cố ý lập kế dẫn Tiêu Phàm vào trong biển lôi vân thì lần này Tiêu Phàm cho dù có chắp cánh cũng không thể bay được.
Theo tiếng hét lớn của Minh La và Sở Vân Phi, những người mặc áo choàng đen kia không chút do dự lao đến, nhưng Hoàng Phủ Thiên Hựu lại hơi do dự.
Hắn ta đã nhận ra thân phận của Minh La, nhưng trước đó hắn ta không hề biết người mà bản thân hợp tác lại là Minh La.
Nếu để cho người khác biết bản thân liên thủ với người của dị tộc để giết Tiêu Phàm thì phỏng chừng gia tộc Hoàng Phủ cũng không thể chống đỡ nổi nữa rồi.
“Hoàng Phủ Thiên Hựu, giết hắn ở đây thì ai biết được là ngươi ra tay chứ?” Sở Vân Phi dường như đã nhìn ra lo lắng của Hoàng Phủ Thiên Hựu liền lập tức quát to nói.
Hoàng Phủ Thiên Hựu nghe vậy liền đánh mất luôn băn khoăn cuối cùng, cắn răng tựa như cố lấy can đảm, thanh trường kiếm trong tay tàn nhẫn chém về phía Tiêu Phàm.
“A…”
Nhìn thấy đám người đánh tới, vẻ mặt Tiêu Phàm chưa từng thay đổi mà vẫn cười lạnh như cũ, huyết mạnh bên trong cơ thể giao động, sức mạnh nháy mắt tăng vọt, tuy thực lực vẫn bị áp chế ở Chiến Thánh đỉnh phong nhưng Tiêu Phàm lại mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Sở Vân Phi cùng Minh La đều thầm nghĩ không ổn, cả hai liền dùng tất cả sức mạnh để ra tay, thế nhưng lại vẫn bị Tiêu Phàm đẩy lùi mấy bước liền như trước.
Tiêu Phàm nhân khe hở này mà thân thể tựa yến bay lên, lách mình mấy cái liền rơi xuống trên cây cột đá phía sau.
Đám người Sở Vân Phi và Minh La sao có thể cho Tiêu Phàm cơ hội thở dốc, mấy người dẫn theo mười mấy kẻ áo đen không hề do dự mầ xông qua, không ngừng ép sát Tiêu Phàm.
Bỗng nhiên khí thế trên người mười mấy kẻ áo đen kia đột ngột thay đổi, tựa như được thêm vào cơ thể một luồng sức mạnh cực lớn mà trở nên vô cùng cuồng bạo hung hãn.
“Một đám người muốn tìm chết!” Tiêu Phàm híp lại hai mắt, sát tâm nổi lên.
Lấy thị lực của hắn tất nhiên có thể nhìn ra thân phận của những người này, vậy mà đều là tu sĩ của Chiến Thần Điện, lúc này bọn hắn đều đang thi triển Thông Thiên Chi Lực, tương đương với việc bị Chiến Luân Hồi khống chế.
“Bách Hoa Sát!”
Vừa quát lên trong lòng thì chân giẫm lên kiếm đột ngột biến mất tại chỗ cũ, sát khí lạnh băng bao phủ trái tim đám người, tất cả mọi người đều tựa như bị rơi xuống hầm băng.
Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo kia, mấy người đều lộ ra vẻ sợ hãi, căn bản không còn sức lực tiếp tục chiến đấu, tiếc là bọn họ đã xông đến giữa hai cây cột đá, tiến không được lùi không xong.
Phụt…
Vài tia máu nở rộ giữa không trung, thế nhưng Tiêu Phàm không hề có ý định bỏ qua cho bọn họ, trước khi giải quyết được Chiến Luân Hồi thì những người này đã định là kẻ địch của Đại lục Chiến Hồn.
Bọn họ còn sống thì sẽ chỉ có thêm nhiều người chết trong tay bọn họ.
Cũng không phải là Tiêu Phàm đại nghĩa, không nói đến cái khác, chỉ việc những người này muốn giết hắn thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Mặc dù đã đột phá đến cảnh giới Chiến Thần nhưng hắn vẫn chỉ có thể giãy dụa dưới tầng cuối cùng mà thôi, bây giờ hắn vẫn chưa có thực lực có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Thời gian còn lại của hắn đã sắp hết rồi, hắn phải không ngừng mạnh lên, mà việc bây giờ phải làm chính là tiếp tục sống.
Năm sáu người bị một kiếm đứt cổ, mệnh cách vỡ nát, người khác thấy thế liền đạp trên không trung, tựa như đã đạp trúng thứ gì mà cơ thể đột nhiên bay về phía sau.
Ba người Minh La, Sở Vân Phi cùng Hoàng Phủ Thiên Hựu nhìn nhau không hề lùi lại mà lại xông về phía Tiêu Phàm một lần nữa, ba người đã quyết tâm nhất định phải giết Tiêu Phàm thì sao có thể lùi lại?
“Chặn hắn lại, chỉ cần hắn không chạy mất thì chắc chắn hôm nay sẽ phải chết tại đây!” Minh La truyền âm nói với bọn Sở Vân Phi.
“Được!” Sở Vân Phi không chút do dự gật đầu, thế nhưng trong lòng Hoàng Phủ Thiên Hựu lại hơi nghi hoặc, chẳng lẽ còn việc gì đó mà mình không biết sao?”
Tiêu Phàm không hề nghĩ đến chuyện rời đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt với những người này, chi bằng bây giờ liền dùng để mài kiếm.
Điều quan trọng nhất của Tu La Áo Nghĩa chính là chủ nghĩa giết chóc, chỉ có trong giết chóc mới có thể lĩnh ngộ nhanh hơn.
Những người này đã tự đưa tới của thì tất nhiên Tiêu Phàm sẽ không có lý do từ chối.
Giết ba người Minh La không dễ nhưng Tiêu Phàm đối phó với đám người áo đen kia lại không hề khó khăn.
Trong khoảng thời gian nửa chén trà, ngoại trừ Minh La, Sở Vân Phi và Hoàng Phủ Thiên Hựu thì tất cả những kẻ áo đen khác đều bị Tiêu Phàm giết hầu như không còn một ai.
Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn vào ba người đối diện, trên người hắn cũng dính vài vết máu, thế nhưng cơ thể không hề có chuyện gì, ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có mà chỉ tiêu hao một chút thần lực mà thôi.
“Tiêu Phàm, ngươi luôn miệng nói giết dị tộc nhưng người mà ngươi giết bây giờ đều là người của Chiến Thần Điện, ta thấy ngươi mới là dị tộc!” Sở Vân Phi âm u cười nói.
“Không sai, Tu La điện chủ cấu kết dị tộc, nên giết!” Hoàng Phủ Thiên Hựu cũng không ngừng cười lạnh, những người kia không thể nghi ngờ chính là người của Chiến Thần Điện, ít nhất thì bây giờ Chiến Thần Điện vẫn chưa bị đại lục Chiến Hồn tính là phản đồ, bọn họ vẫn là người của đại lục Chiến Hồn như trước.
“Giết các ngươi không thẹn với lòng!” Vẻ mặt Tiêu Phàm không hề bận tâm nói: “Ta không chỉ giết dị tộc, còn giết súc sinh! Các ngươi chính là những tên súc sinh đáng giết.”
Trắng trợn cấu kết với dị tộc, còn vu oan hãm hại hắn, làm sao Tiêu Phàm có thể không tức giận.
Chỉ là tâm tính của Tiêu Phàm vô cùng kiên định, sao lại có thể vì dăm ba câu của bọn họ phá rối chứ?
Ngay từ khi bắt đầu, Tiêu Phàm giết vài người nhưng tâm hắn chưa từng thay đổi, cho dù là Sở Vân Phi thì Tiêu Phàm cũng không định dễ dàng bỏ qua.
Ba người vây công Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vẫn điêu luyện như cũ, chỉ là chung quy hắn vẫn cảm thấy sự việc có chút không thích hợp, tựa hồ ba người đang cố ý kéo dài thời gian.
“Xem ra còn có chuẩn bị ở phía sau, ta ngược lại muốn xem xem còn có yêu ma quỷ quái nào, thuận tiện cùng giải quyết luôn.” Tiêu Phàm cười lạnh trong lòng.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau cực kỳ chói tai, khóe mắt đảo qua thế mà lại phát hiện ra mấy bóng người đang từ từ tiến lại gần phía này.
Mấy bóng người kia cũng không phải ai khác mà chính là bọn Lăng Phong và Quan Tiểu Thất, chỉ là lúc này bọn họ đang bị đuổi giết mà thôi.
“Cuối cũng cũng đến rồi sao?” Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên sát ý dày đặc.