Linh hồn Minh La sợ hãi rống lên, nhìn một thân ảnh cách đó không xa, thân ảnh kia không phải người khác, chính là Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm bình tĩnh đứng tại chỗ, không có gì khác biệt, tựa như một kiếm vừa rồi căn bản không xuyên qua mi tâm của hắn.
Đột nhiên, Minh La nhớ ra cái gì đó, chỉ vào Tiêu Phàm nói: "Ngươi là người vô mệnh? Không có khả năng, trên đời không có khả năng có người vô mệnh!"
"Người vô mệnh?" Tiêu Phàm nhíu mày. Vừa rồi hắn có nghe Minh La nói, Thông Thiên Thần Huyết đài là nhắm vào người có mệnh cách, bây giờ lại nói hắn là người vô mệnh.
Chẳng lẽ trong này có mối quan hệ sao? Hay là nói người không có mệnh cách chính là người vô mệnh?
Nhưng mà Tiêu Phàm cũng biết, Thông Thiên Thần Huyết đài sở dĩ không giết chết được mình, không phải là Minh La nhân từ nương tay vào thời điểm then chốt, mà là hắn vốn không có mệnh cách, Thông Thiên Thần Huyết đài tự nhiên không làm gì được hắn.
Mà bây giờ, Minh La không có thân xác, linh hồn của hắn muốn tiếp tục sống sót ở chỗ này, căn bản là không thể nào.
Minh La vốn cho rằng, nếu như mình chết, cũng có thể kéo theo Tiêu Phàm. Đáng tiếc, kết quả lại chỉ mình hắn chết, như vậy khiến hắn cam tâm sao được?
"Minh La, thế nào là người vô mệnh, người vô mệnh phải tiếp tục đột phá như thế nào?" Tiêu Phàm thân hình lóe lên một cái, nhanh chóng tới gần linh hồn Minh La.
"Ha ha, ngươi muốn biết sao? Ta dù có chết, cũng sẽ không nói cho ngươi biết. Ha ha, gia gia của ta sẽ báo thù cho ta." Minh La thấy Tiêu Phàm cũng chưa biết hết sự tình, lập tức tùy tiện cười ha hả.
Âm thanh vừa dứt, thân thể của hắn nổ tung ra, Tiêu Phàm vồ hụt, muốn giữ lấy linh hồn Minh La lại, nhưng thất bại.
Tiêu Phàm híp híp hai mắt, thần sắc lạnh như băng nói: "Báo thù? Ngươi yên tâm, Tiêu Phàm ta chắc chắn tiêu diệt cả Huyết Ma bộ lạc!"
Nói đến đây, Tiêu Phàm lộ ra một ánh mắt thù hận. Hiện tại, không phải ai cũng có thể điều khiển hắn.
Chốc lát, ánh mắt Tiêu Phàm nhẹ nhàng nhìn lên phía trên Thông Thiên Thần Huyết đài, vung tay lên, Thông Thiên Thần Huyết đài bỗng nhiên rơi vào trong tay hắn.
"Ừm?" Đột nhiên, Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía không trung, sau đó duỗi tay ra, một chiếc Hồn giới vững vàng rơi vào trong tay hắn.
"Chết cũng để lại ít đồ cho ta, ngươi chết quả thật có chút giá trị." Tiêu Phàm mỉm cười.
Lập tức, Tiêu Phàm bắt đầu nghiên cứu Thông Thiên Thần Huyết đài trong tay. Đáng tiếc, Tiêu Phàm đã thất vọng, hắn căn bản không biết Thông Thiên Thần Huyết đài có tác dụng gì.
"Đúng rồi, không biết bên trong Hồn giới có ghi chép không?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, Minh La đã chết, Hồn giới tự nhiên mở ra rất dễ dàng.
Tiêu Phàm tìm bên trong Hồn giới hồi lâu, nhưng vẫn như cũ, không tìm được thông tin liên quan tới Thông Thiên Thần Huyết đài. Tiêu Phàm đành phải phong cấm Thông Thiên Thần Huyết đài rồi cất đi.
Nhưng mà, hắn cũng không phải không thu hoạch được gì, bên trong Hồn giới đã tìm được một cái hộp ngọc màu đen.
Cái hộp ngọc màu đen vô cùng tinh xảo, một ít đường vân phủ đầy phía trên hộp, thì ra là hồn văn. Nhưng dù sao hiện tại, Tiêu Phàm cũng là Hồn điêu sư cấp Thủy Tổ, thì hồn văn thế này tất nhiên không thể làm khó được hắn.
Vẻn vẹn mất mười mấy giây, Tiêu Phàm đã mở ra được cấm chế xung quanh hộp ngọc màu đen, trong lòng của hắn mong đợi, có thể khiến Minh La xem như đồ vật trân bảo, thì đâu thể đơn giản như vậy?
Tiêu Phàm thận trọng mở hộp ngọc màu đen ra, khắc sâu vào tầm mắt hắn chính là một bản thư tịch cổ phác. Bản thư tịch nhìn qua có chút cũ nát, nhưng lại cực kì lâu đời, hiển nhiên là không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.
Cầm bản thư tịch lên, những chữ to lớn, cứng cáp khắc vào con mắt Tiêu Phàm, con ngươi Tiêu Phàm không tự chủ, co rút lại một chút.
"Thái Huyền Thần Du Bộ?" Tiêu Phàm đọc lên từng từ từng chữ, trên mặt hiện lên nét cười: "Lại là một bản Thần giai thân pháp chiến kỹ?"
Trong lòng mang theo một tia hiếu kì, Tiêu Phàm không chút do dự mở bản thư tịch ra. Một khắc sau, Tiêu Phàm đã bị cuốn hút vào đó, một vài hình tượng lấp lóe trong mắt hắn, văn tự và hình ảnh trên thư tịch như sống lại.
Cùng lúc đó, Chiến điện sâu tận bên trong Thần cung bắt đầu tự vận chuyển, ngưng tụ lại thành từng đạo linh hồn phân thân bắt đầu diễn tập.
Ngay từ đầu, Tiêu Phàm không để Thái Huyền Thần Du Bộ trong lòng. Nhưng, khi thấy linh hồn phân thân diễn tập, Tiêu Phàm cảm giác Thái Huyền Thần Du Bộ càng tinh diệu.
Thiên phú Tiêu Phàm bất phàm, trong mắt hắn, chiến kỹ và công pháp bình thường đều không là gì cả. Nhưng Tiêu Phàm lại có chút nhìn không thấu bộ pháp này.
Chí ít, tạm thời vẫn suy nghĩ chưa thấu, bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có lục thần thất thức là Tiêu Phàm có chút khó thông. Nhưng cũng không khó ngộ như Thái Huyền Thần Du Bộ này.
"Đây không phải là chiến kỹ, mà là thần kỹ." Từ đáy lòng Tiêu Phàm cảm thán nói, "Minh La vẻn vẹn tu luyện sơ sài, liền có thể thi triển ba lần thuấn di, nếu như ta có thể tu luyện thành công, cho dù Chiến Thần đỉnh phong, cũng chưa chắc có thể giết được ta!"
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Phàm tràn đầy tự tin, xem ra Thần giai thân pháp, so với Thông Thiên Thần Huyết đài thì trân quý rất nhiều. Dựa theo phẩm giai mà nói, chí ít là siêu việt Thần giai.
Nếu không, Tiêu Phàm muốn lĩnh ngộ, cũng không cần tổn hao nhiều thời gian như vậy.
"Lực hư vô trong biển lôi vân khá nồng đậm, có thể khiến Thí Thần tiến bộ thêm, đúng lúc ta cũng cần tu luyện một chút thủ đoạn công kích, có lẽ còn có thể đột phá được ngũ biến Chiến Thần nữa." Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm lập tức tiến vào trạng thái nhập định, thân thể của hắn nổi bồng bềnh giữa không trung, xung quanh xuất hiện từng vòng xoáy khổng lồ, bắt đầu hấp thụ lực hư vô.
Những ngày qua, việc giết chóc đã khiến Tiêu Phàm không ngừng tiến bộ, tại bờ vực giữa sinh tử, đối với Tu La Áo Nghĩa và Sinh Tử Áo Nghĩa cũng có lĩnh ngộ mới.
Về không gian tầng thứ tám, đương nhiên Tiêu Phàm sẽ không từ bỏ, cách lúc Chiến Thần điện mở ra thông đạo, còn hơn thời gian chín tháng. Chín tháng này, Tiêu Phàm không muốn lãng phí một khắc nào.
Quay lại thời khắc Minh La tự nổ, Thần Kiếp Địa, vị trí của Huyết Ma bộ lạc, một tòa cung điện màu huyết hồng, một lão già hơn sáu mươi tuổi mặc huyết bào đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Huyết bào lão gia lưng hùm vai gấu, huyết khí nồng đậm, lúc giơ tay nhấc chân tản ra một luồng khí máu tanh cuồng bạo. Huyết bào lão gia không phải ai khác, chính là Minh Yểm lão tổ của Minh La, cũng là phó lãnh chúa Huyết Ma bộ lạc.
Bỗng nhiên, Minh Yểm mở hai mắt ra, ngay sau đó, từng đạo khí vô cùng lạnh băng tràn ra khỏi tứ phương tám hướng, cả cung điện run rẩy kịch liệt một chút.
Cảm nhận được sát ý lạnh như băng, tu sĩ Huyết Ma bộ lạc bị dọa đến nỗi vội vàng nằm sấp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Thật ra còn định để ngươi sống lâu thêm một chút, không nghĩ tới Thông Thiên Thần Huyết đài cũng không lấy được mạng ngươi, hiện tại xem ra, không thể để ngươi sống tiếp!" Sát khí Minh Yểm nặng nề, hắn tựa như thấy được màn ảnh Minh La kích phát Thông Thiên Thần Huyết đài giết Tiêu Phàm.
Kỳ thật, Thông Thiên Thần Huyết đài trong tay Minh La chính là vật của Minh Yểm, dù là khoảng cách xa bao nhiêu, với thực lực của hắn, cũng có thể cảm nhận được chuyện liên quan đến Thông Thiên Thần Huyết đài.
Hơn hai tháng trước, Minh La phái Viêm Vũ trở về báo tin, Minh Yểm liền biết Tiêu Phàm và Thí Thần tồn tại, nhưng được biết thực lực của họ cũng không mạnh, Minh Yểm cũng không để trong lòng.
Mặt khác, hắn hết sức coi trọng người hậu bối Minh La, dường như là sủng ái, nếu không, hắn không thể nào cố ý luyện một vật phòng thủ như Thông Thiên Thần Huyết đài giao cho Minh La, như là một cách để bảo vệ Minh La.
Nhưng, hắn không nghĩ rằng Tiêu Phàm lại giết chết Minh La, điều này làm sao khiến hắn không giận cho được?
Lát sau, Minh Yểm thở sâu, phẫn nộ nói: "Truyền lệnh mười tám kỵ sĩ huyết đồ chờ đợi bên ngoài hỗn độn vụ hải, đợi cấm khu thần linh mở ra, chém giết Tu La điện chủ để tế cờ, rồi cùng bản tọa giết sạch Chiến Hồn đại lục!"