Vô Thượng Sát Thần

Chương 1651: Long Thần Tái Xuất



“Huynh biết họ sao?” Lăng Phong ngoảnh mặt nhìn Quan Tiểu Thất, chí ít là hắn không quen đối phương.

Lăng Thanh Tịch, Tô Vân Nhiên và Độc Cô Tương Đình nhìn thanh niên áo choàng trắng với ánh mắt ngờ vực, Quan Tiểu Thất quen biết chứng tỏ đó là người của Chiến Hồn đại lục.

Nếu đã như vậy, tại sao họ lại không gặp lần nào, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có.

“Bên này!” khi mọi người còn đang nghi hoặc, thanh niên áo choàng trắng đột nhiên lên tiếng.

“Đi!” Quan Tiểu Thất lấy lại tinh thần, nói nhẹ một câu rồi di chuyển theo thanh niên áo choàng trắng.

Mấy người Lăng Phong cũng không do dự, bọn họ không muốn tiếp tục bị vây hãm bởi lũ Hồn thú, hơn nữa thanh niên áo choàng trắng kia cũng không có gì ác ý với họ, nếu không thì đã không ra tay tương cứu.

Chỉ trong mấy hơi thở, mọi người đã xuất hiện tại ngọn núi cao mà thanh niên áo choàng trắng kia đang đứng.

“Quan Tiểu Thất, Tiêu Phàm không đi cùng các người sao?” Thanh niên áo choàng trắng hỏi.

“Huynh là?” Quan Tiểu Thất nhìn thanh niên áo choàng trắng với vẻ nghi ngờ. Hắn chỉ biết rằng thanh niên áo choàng trắng kia trông rất quen, nhưng lại không nghĩ ra đó là ai.

“Đại Long Đế Triều, Long Thần!” Thanh niên áo choàng trắng tự giới thiệu danh tính.

“Long Thần?” Quan Tiểu Thất bối rối một lát, sau đó mở to đôi mắt ngờ ngợ đáp: “Ta biết rồi, thì ra là huynh sao? Chả trách ta nhìn huynh trông rất quen”.

Vừa nói ra lời này, Quan Tiểu Thất vừa lắc đầu tỏ vẻ ái ngại, người khác không rõ thì tặc lưỡi, người ta biết ngươi thì tại sao ngươi lại không biết?

Nếu Tiêu Phàm ở đây, có thể đã nhận ra ngay thanh niên áo choàng trắng kia chính là Long Thần ca ca của Long Vũ, hồi đó Chiến Thần điện công kích Đại Long Đế Triều, Tiêu Phàm đi ngang qua đã cứu lấy Đại Long Đế Triều.

Long Thần khi ấy là Đế chủ của Đại Long Đế Triều, sau đó Long Thần vì muốn trở nên mạnh hơn đã từ bỏ ngôi vị Đại Long đế chủ, từ đó không rõ tung tích, không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Trong thâm tâm Tiêu Phàm vẫn có chút áy náy với Long Thần, thứ nhất là bởi cái chết của Long Tiêu, Tiêu Phàm không làm gì được.

Sau đó một trong tứ đại sát vương là Long Tịch cũng vì họ mà chết, đây là vết thương chưa thể nguôi ngoai trong lòng Tiêu Phàm.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là chuyện của Long Vũ, Long Vũ vì cứu họ, bị một một Ngọc Thủ đáng sợ mang đi, đến giờ vẫn không rõ tung tích.

Mấy năm nay, Tiêu Phàm nhờ Tu La điện tìm kiếm tung tích của Long Vũ và Long Thần nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của họ, cứ như là Long Vũ và Long Thần đều bốc hơi khỏi thế gian.

“Đúng rồi, tại sao huynh lại xuất hiện ở nơi này?” Quan Tiểu Thất hỏi.

“Trước mắt hãy rời khỏi đây” Long Thần xem xét xung quanh một lát, lũ Hồn thú tuy sợ hắn ta, nhưng cũng có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Mọi người gật đầu, dưới sự dẫn dắt của Long Thần, mọi người nhanh chóng biến mất giữa không trung, không để lại giấu vết gì trước con mắt hằn học của đám Hồn thú kia.

Một thời gian sau, họ dừng chân tại phế tích dưới một thung lũng để nghỉ ngơi. Quan Tiểu Thất và mọi người đã tập trung bên cạnh Long Thần.

Long Thần mỉm cười, nói: “Mấy huynh đều có thể xuất hiện ở đây, thì ta ở đây không phải là rất bình thường sao?”

“Nhưng bọn ta vốn không nhìn thấy huynh?”, Quan Tiểu Thất hỏi, hắn còn một câu chưa nói, trong những người tiến vào Chúng Thần mộ địa lần này, đừng nói là nhìn thấy Long Thần, đến nghe cũng chưa từng nghe đến ấy chứ.

Hơn nữa, bọn Hồn thú sợ Long Thần đến vậy, rõ ràng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được, chắc chắn là bị Long Thần đánh cho sợ.

“Là Bắc lão đưa ta tới đây” Long Thần nghĩ một chút rồi đáp.

Trong mấy năm trước đó, Long Thần đột phá Chiến Thánh cảnh trung kỳ, bèn một thân một mình tiến về Thần Kiếp Địa. Những người khác Chiến Thánh cảnh trung kỳ không cách nào phá vỡ hư không, nhưng Long Thần lại có Thượng Cổ Ma Toan Chiến Hồn nên việc phá vỡ hư không với hắn mà nói là không khó.

Chỉ là, hắn gặp một chút phiền toái khi ở vết nứt hư không, suýt nữa mắc kẹt trong đó.

Đúng lúc đó, Bắc lão tiến vào cấm địa Thần Linh gặp được Long Thần, lúc ấy Long Thần mặc dù không biết Bắc lão, nhưng Bắc lão lại biết hắn cho nên liền đưa hắn tới đây.

Bắc lão thâm nhập vào hỗn độn vụ hải để lĩnh ngộ thời không Áo Nghĩa, cũng đông thời cho Long Thần một lựa chọn, kết quả không cần nói cũng biết, Long Thần lựa chọn tiến vào Thần Linh cấm địa.

Long Thần ở lại không gian tầng thứ tám được thời gian hai năm, thật ra hắn mới thực sự là người đầu tiên bước vào không gian tầng thứ tám.

"Lại là Bắc lão?" Lăng Phong cùng Quan Tiểu Thất đồng thời kinh ngạc, bọn họ cũng bị Bắc lão đưa vào cái gọi là Lịch Luyện chi địa, đều đạt được tạo hóa và cơ duyên lớn.

Tuy nhiên nếu như bọn họ nghĩ như vậy về Long Thần thì thật sai lầm, Long Thần có thể đạt tới mức này, có nghĩa là đã trải qua vô số gian khổ, đây cũng chính là nguyên nhân hắn trưởng thành nhanh đến như vậy

"Thực lực hiện giờ của huynh như thế nào?" Quan Tiểu Thất có vẻ nhìn không thấu Long Thần, hắn luôn cảm giác khí tức trên thân thể Long Thần tuôn trào như thác lũ giống như là ngũ biến Chiến Thần, nhưng lại có cảm giác là lục biến Chiến Thần.

Nếu như là người khác, hỏi Long Thần như vậy xem ra hơi tùy tiện, nhưng Long Thần căn bản không để ý tới, dù sao đây cũng là bí mật của hắn.

Nhưng Long Thần không thể không để ý tới Quan Tiểu Thất, ngược lại còn cười nói: "Cứ xem như là lục biến Chiến Thần đi."

"Lục biến Chiến Thần? Còn xem như?" Mấy người kia giật mình, khó trách những hung thú kia nhìn thấy Long Thần có chút sợ hãi.

Tô Vân Nhiên, Độc Cô Tương Đình cùng Lăng Thanh Tịch lộ ra vẻ mất mát, lòng tự tin của bọn họ bị đả kích nghiêm trọng.

Phải biết rằng, tuổi tác Long Thần không kém bọn họ là bao, nhưng đối phương đã là lục biến Chiến Thần, mà bọn họ mới chỉ là nhị biến Chiến Thần và tam biến Chiến Thần, sự chênh lệch này thật không phải ở mức bình thường.

"Uổng cho chúng ta là thập đại yêu nghiệt gì đó, là tầm nhìn của chúng ta quá nông cạn rồi." Tô Vân Nhiên thở dài một hơi, tuy nhiên trong con mắt bỗng chốc trở nên kiên định.

"Đúng vậy, thế mà ta còn đắc ý khi mình là thập đại yêu nghiệt, xem ra bây giờ ta đã quá vô tri rồi." Độc Cô Tương Đình cũng cười khổ lắc đầu.

Thập đại yêu nghiệt của hắn, mới chỉ là Nhị biến chiến thần mà thôi, có cái gì đáng để kiêu ngạo đây.

Lăng Thanh Tịch nhếch môi, ngọc thủ nắm chặt, hiển nhiên cũng không cam lòng.

"Mọi người cũng không cần tự coi thường mình, do ta đã ở đây trong thời gian mấy năm, nếu như các huynh lưu lại chỗ này, cũng có thể làm được như vậy." Long Thần không có bất kỳ ý gì khoe khoang, bởi vì hắn tự biết, để đạt được thành quả hiện tại kỳ thực không hề dễ dàng.

"Ồ?" Mọi người bỗng cảm thấy hứng thú, nếu như có thể trong thời gian một năm mà có thể đột phá, thì vô cùng không tệ.

Tuy nhiên, sau khi đột phá Chiến Thần cảnh, mỗi lần đột phá một tiểu cảnh giới đều cực kì khó khăn.

"Các người hiểu được bao nhiêu về mảnh không gian này?" Long Thần đột nhiên cười cười nói.

"Mảnh không gian này tràn đầy lực hư vô, khiến chúng ta suy yếu đi rất nhiều, nếu như không có sức mạnh của Hư Vô thần châu, có lẽ đã sớm trụ không nổi." Độc Cô Tương Đình gượng cười nói.

Những người khác cũng gật đầu, đối với lực hư vô, bọn họ vô cùng bất lực, đây cũng là điều duy nhất mà họ hiểu rõ về mảnh không gian này.

Đương nhiên, hiện tại thêm một điều nữa là không gian tầng thứ tám vô cùng nguy hiểm.

"Ngay từ đầu ta cũng giống như mọi người, nhưng về sau ta phát hiện ra sai lầm, dùng sức mạnh của Hư Vô thần châu để ngăn cản lực hư vô là sai lầm lớn nhất." Long Thần trầm giọng nói.

Không đợi mấy người kia phản ứng, Long Thần lại nói: "Các huynh thử cảm giác hồn lực trong cơ thể bị suy kiệt xem sao, có lẽ mọi người sẽ có trải nghiệm hoàn toàn mới."

"Hồn lực bị suy kiệt?" Mấy người vô cùng kinh ngạc, sau khi hồn lực suy kiệt, nếu như gặp những hung thú kia thì phải làm sao?

Đến lúc đó ngay cả sức phản kháng cũng không có, rõ ràng là nắm chắc cái chết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.