Vô Thượng Sát Thần

Chương 1687: Nguy Cấp



"Ám sát thật tinh diệu, đáng tiếc!" Lăng Phong sợ hãi âm thầm thán phục, hắn không thấy rõ bóng đen kia xuất hiện lúc nào, vậy mà thần không biết quỷ không hay đã ẩn núp bên người mặc huyết bào.

Nếu như không phải trong nháy mắt động thủ bạo phát ra sát ý, bị người mặc huyết bào phát hiện, vừa rồi một kiếm đủ để lấy tính mạng hắn.

Đạo hắc ảnh kia đến nhanh, đi cũng nhanh, như chưa từng xuất hiện.

Người mặc huyết bào lại rơi trên lưng Yêu Huyết Long Báo, con ngươi màu đỏ quét qua mặt đất, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt phía dưới mặt nạ kia, nhưng ai cũng biết, sắc mặt của hắn nhất định chẳng dễ nhìn gì.

"Sát vương không hổ là sát vương." Ảnh Phong không khỏi cảm thán nói.

Người khác không biết đạo hắc ảnh kia vừa rồi là ai, nhưng Ảnh Phong và Phong Lang có lẽ đều biết, kia là Lãnh Tiếu Đao, đã từng là một trong tứ đại sát vương.

Có thể thần không biết quỷ không hay đến ẩn núp bên cạnh cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, Ở trong Tu La điện bát đại Diêm La, cũng chỉ có Lãnh Tiếu Đao mới có thể làm được.

Bọn Ảnh Phong cùng Phong Lang mặc dù đột phá đến lục biến Chiến Thần, nhưng ở phương diện ám sát, cũng không phải là đối thủ của Lãnh Tiếu Đao, những người khác đều cam bái hạ phong, dù là Huyết Vô Tuyệt đều tự thấy không bằng.

Người mặc huyết bào hình như rất kiêng kỵ Lãnh Tiếu Đao, không dám tiếp tục tùy tiện xuất thủ, Lăng Phong thừa cơ xuất hiện ở trước người mặc huyết bào, không cho hắn cơ hội đánh lén.

Trong nhất thời, hai phe lâm vào thế giằng co, nhưng bọn Ảnh Phong biết, sở dĩ người mặc huyết bào không dám động thủ, tất cả đều là công lao của Lãnh Tiếu Đao.

Thuật ám sát tuyệt diệu kia, hoàn toàn làm kinh hãi người mặc huyết bào.

Thời gian chậm rãi trôi đi, tất cả mọi người đều chờ đợi, chờ người hiểu biết chiến đấu trên không trung.

Diệp Khuynh Thành độc chiến hai người mặc huyết bào, tạm thời vẫn ở thế thấp hơn, trong một thời gian ngắn không phải là không có khả năng thay đổi cục diện, dù sao hắn chỉ là nhất thất biến Chiến Thần mà thôi.

Chiến Hoàng Thiên lấy Chiến Thần cảnh hậu kỳ chống lại Chiến Thiên Hạ đã đạt Chiến Thần cảnh đỉnh phong, ngược lại chiến rất hay, đôi bên giằng co không xong, mọi người lúc này mới phát hiện, Chiến Hoàng Thiên đã bất ngờ đột phá đến bậc bát biến Chiến Thần.

Những người khác kinh ngạc, nhưng người hiểu rõ Chiến Hoàng Thiên lại xem là bình thường, Chiến Hoàng Thiên có lẽ là người được trời phù hộ, kiểu người đi ra ngoài ngã một cái đều có thể đụng phải cơ duyên lớn.

Đừng nói là bát biến Chiến Thần, ngay cả đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong, bọn hắn cũng sẽ không kinh ngạc.

Thậm chí, người mệnh cách không cứng rắn bằng Chiến Hoàng thiên, đối địch với hắn, đoán rằng sẽ xui xẻo nửa đời, cũng chính Chiến Thiên Hạ đã đạt Chiến Thần cảnh viên mãn mới dám đụng vào hắn.

Bên cạnh đó, một mình Trọc Thiên Hồng cuốn lấy ba kẻ tu sĩ huyết bào, hắn khôi phục được bát biến Chiến Thần, đối mặt mấy kẻ chiến cửu biến Chiến Thần, căn bản không có quá nhiều áp lực.

Nhưng những người mặc huyết bào này cũng tạo ra bối rối rất lớn cho hắn, bọn họ trong tay cầm loan đao sắc bén dị thường, Trọc Thiên Hồng máu me khắp người, xúc tu cũng không biết đứt mất mấy lần.

Nếu như là người khác, đoán chừng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, nhưng xúc tu của Trọc Thiên Hồng có thể tái sinh vô hạn, năng lực tái sinh của hắn quá mạnh.

Cứ tiếp tục như vậy, ba người mặc huyết bào và ba con Yêu Huyết Long Báo kia sớm muộn sẽ bị hắn mài chết.

Hai người Quan Tiểu Thất và Long Thần cùng Chiến Thiên Nhị và Chiến Thiên Nhất chiến đấu, tính kịch liệt không cao, nhưng hai người lại bình an vô sự, chí ít kéo dài thời gian là không có bất cứ vấn đề gì.

Về phần chiến đấu của Tử Tinh Lôi Thú và Chiến Thần Điện, cơ bản không có quá nhiều lo lắng, chưa kể bầy Tử Tinh Lôi Thú số lượng nhiều, tổng thể mà nói thực lực cũng râtd mạnh, Chiến Thần điện suy tàn chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Chiến trường kịch liệt nhất, phải kể tới cuộc đấu của cường giả Cổ tộc và mười một người mặc huyết bào kia, có điều mười một cường giả Cổ tộc kia, chỉ mờ nhạt có chút lực không còn tâm.

Khí thế của người mặc huyết bào lại đang không ngừng tăng lên, đã bắt đầu áp chế cường giả Cổ tộc, thực lực của cường giả cổ tộc có lẽ không kém hơn bọn hắn, nhưng qua nhiều năm chưa từng chiến đấu như vậy, đâu còn là đối thủ của những người từ trong núi thây biển xác bò ra.

Trái lại bọn Diệp Khuynh Thành, Chiến Hoàng Thiên cùng Trọc Thiên Hồng, thời gian mấy năm này, bọn hắn đều từ trong giết chóc và chiến đấu trường thành, cho dù vừa mới gia nhập Chiến Thần cảnh hậu kỳ, cũng có thể giữ vững áp chế đối thủ một bậc.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, phía tu sĩ Chiến Thần điện đã bắt đầu trốn chạy, Tử Tinh Lôi thú giết người bọn hắn nghe tin đã sợ mất mật.

Gần như đồng thời, người mặc huyết bào đột nhiên giết được một người cường giả Cổ tộc, lúc này cũng bắt đầu trở thành chiến bại của họ, giống như một dạng cân bằng nào đó bị đánh vỡ.

Trong nháy mắt cứ xuất hiện thêm một người mặc huyết bào cưỡi Yêu Huyết Long Báo gia nhập chiến đoàn của người khác, vẻn vẹn mấy giây về sau, lại có hai người tử vong.

"Đi!"

Một cường giả Cổ tộc hét lớn, thân hình lóe lên, kéo theo tộc nhân của hắn lao đi về phía chân trời, nếu tiếp tục đấu nữa, nhất định bọn hắn đều phải ở lại.

Mà không phải chỉ đám bọn hắn bị lưu lại, tộc nhân của bọn hắn cũng đều phải chết ở chỗ này.

Có người thứ nhất, tất nhiên sẽ có người thứ hai, cường giả Mộ Dung gia, Lăng gia, Độc Cô gia, Hoàng Phủ gia, Diệp gia, Tô gia nhao nhao tự mang theo người của mình rời đi.

Chỉ có cường giả Sở gia kia vẫn tiếp tục ở lại, vết thương của hắn chằng chịt, cũng không thể kiên trì được bao lâu.

"Linh Nhi, đi theo ta!" Cường giả Sở gia lộ ra vẻ lo lắng.

"Tiền bối, ngài đi trước đi, ta phải chờ ca của ta!" Ánh mắt của Tiêu Linh Nhi kiên định lạ thường. "Sở Nguyệt, các ngươi cùng tiền bối đi trước."

"Ta cũng không đi!" Sở Nguyệt lắc đầu, nếu như Tiêu Linh Nhi xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, sau này hắn còn có mặt mũi nào ở Sở gia?

"Nghe ta." Tiêu Linh Nhi trầm giọng nói, thực lực của Huyết Đồ Thập Bát Kỵ cô cũng rất rõ, bọn Sở Nguyệt ở lại, sẽ chỉ càng phiền phức.

Cường giả Sở gia càng tỏ ra lo lắng, giờ phút này nếu ngươi không đi, lát nữa bọn họ đi không được nữa.

"Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đi." Người cầm đầu mặc huyết bào bên trong giọng khàn khàn tỏa ra sát khí vô tận, lúc này, mười một người mặc huyết bào cưỡi trên Yêu Huyết Long Báo xuất hiện ở trước mặt hắn, sát khí ngút trời.

"Một kẻ cũng không buông tha, huyết đồ nơi đây."

Người mặc huyết bào đưa tay vung lên, thập nhất kỵ kia lập tức phóng lên tận trời, vừa rồi có một mình hắn, còn phải chịu sự âm thầm khống chế của Lãnh Tiếu Đao, nhưng hiện tại, bọn hắn tổng cộng có hơn mười người, cũng không còn sợ hãi.

Mười kẻ cửu biến Chiến Thần đồng thời đạp trên Thần giai hậu kỳ Yêu Huyết Long Báo lên đánh giết, thiên địa đều đang run rẩy, bọn Lăng Phong chỉ cảm thấy toàn bộ thương khung sắp sụp đổ xuống, truyền tống thông đạo phía sau cũng bắt đầu vỡ nát.

Sắc mặt mấy người Lăng Phong âm trầm tới cực điểm, đối mặt một cửu biến Chiến Thần, hắn chắc không sợ hãi, nhưng bây giờ là thập nhị kỵ, hắn làm sao có thể là đối thủ.

Bọn người Phong Lang, Ảnh Phong chỉ là lục biến Chiến Thần, có lẽ trước mặt có thể cuốn lấy một người một thú, nhưng còn thập kỵ nữa?

Phải biết rằng, bọn hắn còn phải giữ truyền tống thông đạo, bằng không mà nói, bọn Tiêu Phàm và Nam Cung Tiêu Tiêu muốn ra cũng không ra được nữa.

Ngược lại ở xa xa phía trên trăm con Tử Tinh Lôi thú có thể cứu bọn họ, nhưng cách xa nhau quá, muốn cứu bọn họ cũng không kịp.

Đối mặt với mười mấy kẻ sát khí cuồng bạo kia, thân thể của Lăng Phong cũng hơi run rẩy một chút, nói không sợ là không thể nào, hiện tại hắn có chút bối rối.

"Uỳnh!"

Cũng ngay lúc này, truyền tống thông đạo cuối cùng đã không chịu nổi áp lực kia, trực tiếp nổ vỡ ra, tất cả bọn Tiêu Linh Nhi và mấy người trông coi truyền tống thông đạo đều bị đánh bay.

"Giết!" Một tiếng hét lớn vang lên, mười hai người mặc huyết bào đồng thời xuất thủ, sát khí đáng sợ biến thành kiếm khí bao phủ thiên địa, bốn phía hoàn toàn cuồng bạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.