Vô Thượng Sát Thần

Chương 1742: Tử Quang Lưu Ly Trúc



Thượng Cổ Chu Tước Chiến Hồn?

Trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ không bình tĩnh, tu luyện nhiều năm như vậy, Thượng Cổ Thần Thú Chiến Hồn hắn cũng chỉ gặp hai người có, một là Long Thần, nắm giữ Thượng Cổ Ma Toan Chiến Hồn.

Một người khác là Chiến Hoàng Thiên, nghe đồn hắn nắm giữ Thượng Cổ Long Kỳ Chiến Hồn, nhưng Tiêu Phàm cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Thượng cổ Thần Châu chiến hồn, đó đều là bá chủ bên trong Thần thú, rất nhiều Thần thú cho dù ở Thái Cổ thần giới cũng được xếp trên bảng xếp hạng Thần thú.

Trước đó Tiêu Phàm có thăm dò qua thân thể Tiêu Niệm Niệm, biết được nàng nắm giữ Hỏa Diễm Chiến Hồn, bởi vì hỏa diễm này không ngừng cắn nuốt hồn lực, khiến nàng không có cách nào ngưng tụ hồn lực, vì vậy cũng không thể thức tỉnh Chiến Hồn được

Hơn nữa, bên trong Chiến Hồn điện chắc cũng không có văn tự về việc thức tỉnh Thượng Cổ Chu Tước Chiến Hồn, nên Tiêu Niệm Niệm mới không thể thức tỉnh Chiến Hồn.

Tiêu Phàm không ngờ, Tiêu Niệm Niệm có thể mang lại niềm vu bất ngờ lớn như vậy cho hắn.

Thật lâu sau Tiêu Phàm mới lấy lại bình tĩnh, khi linh hồn lực của hắn chạm đến Thượng Cổ Chu Tước Chiến Hồn, liền bị luồng sức mạnh kia bài xích bắn ngược ra.

“Không đúng, cho dù là Thượng Cổ Chu Tước Chiến Hồn cũng không thể mạnh mẽ như thế, tại sao ta lại có cảm giác đây chính là Chu Tước thực sự?” Trong lòng Tiêu Phàm hồ nghi.

Thượng Cổ Chu Tước Chiến Hồn này mang đến cho hắn cảm giác khác biệt, tựa như của Chiến Hồn Lâu Ngạo Thiên là một chuôi kiếm chân thực, có lẽ Chiến Hồn của Tiêu Niệm Niệm, cũng là một đầu Chu Tước thực sự.

Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng chỉ là suy đoán mà thôi, bất luận Thượng Cổ Chu Tước này là Chiến Hồn hay là chân thực, nó cũng tuyệt đối không gây bất lợi cho Tiêu Niệm Niệm.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ loạn, đáng tiếc bây giờ rất khó điều tra gia tộc của Tiêu Niệm Niệm, nếu không đã có thể giải thích được chút ít.

“Thất phu vô tội mang ngọc có tội, nếu như có người biết rõ trong thân thể Niệm Niệm có Thượng Cổ Chu Tước, nhất định sẽ đánh chủ ý vào nàng, hắn thấy tốt hơn là nên dùng phong ấn để che giấu thì hơn.” Trong lòng Tiêu Phàm đưa ra một quyết định.

Sau đó hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, từng đạo thủ ấn đánh vào bên trong đan điền của Tiêu Niệm Niệm, Thượng Cổ Chu Tước Chiến Hồn kia liền lập tức dùng toàn lực đối đầu lại.

Trong lòng Tiêu Phàm khẽ hừ lạnh, hắn đường đường là Chiến Thần cảnh hậu kỳ, nếu như ngay cả một con Thượng Cổ Chu Tước sơ sinh còn không phong ấn được, chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười hay sao.

Nhưng mà, khi phong ấn chi lực của Tiêu Phàm càng lúc càng lớn, thì Thượng Cổ Chu Tước kia cũng giãy dụa càng ngày càng mạnh, bộ dáng không chết không thôi.

Tiêu Phàm âm thầm dùng linh hồn nói với Thượng Cổ Chu Tước, nói: “Dù sao nếu để người khác biết ngươi tồn tại, nhất định sẽ đối phó với ngươi, nếu xảy ra việc như vậy, không bằng bây giờ ta sẽ giải quyết ngươi, tránh sau ngươi này làm liên lụy tới Niệm Niệm.”

Thượng Cổ Chu Tước này không biết nghe có hiểu ý tứ của Tiêu Phàm hay không mà cuối cùng cũng không phản kháng nữa.

“Như thế mới đúng, ngươi yên tâm, ta sẽ không hoàn toàn phong ấn, vẫn để ngươi có thể kết nối cùng thiên địa, nếu như Niệm Niệm gặp việc gì ngoài ý muốn, vào thời điểm mấu chốt còn phải dựa vào ngươi trợ giúp nàng nữa.” Tiêu Phàm lại nói.

Nếu như khi nãy hắn chỉ là nghi ngờ, như vậy bây giờ hắn đã hoàn toàn xác định, con Chu Tước này tuyệt đối là tồn tại chân thực.

Vừa nghĩ tới trong đan điền Tiêu Niệm Niệm nắm giữ một con Chu Tước, trong lòng Tiêu Phàm kích động không thôi, phải biết là Thượng Cổ Thần Thú đã biến mất vô số năm tháng rồi.

Chí ít, bây giờ ở Chiến Hồn đại lục, Tiêu Phàm không còn nhìn thấy Thượng Cổ Thần Thú chân chính nào.

Rất nhanh, Tiêu Phàm đã phong ấn thành công, hắn cũng không hoàn toàn phong ấn Thượng Cổ Chu Tước, mọi thứ lưu lại một đường, một đường này tất nhiên có thể sẽ làm bại lộ khí tức của nó.

Nhưng vào thời điểm mấu chốt, nó cũng có thể cứu Tiêu Niệm Niệm một mạng, huống chi, Thượng Cổ Chu Tước còn cần cắn nuốt thiên địa linh khí để trưởng thành.

“Điện Chủ, Niệm Niệm như thế nào?” Lát sau, Huyết Yêu Nhiêu đột nhiên lo lắng hỏi, nàng thật sự rất quan tâm Tiêu Niệm Niệm.

“Không có gì đáng ngại.” Tiêu Phàm lắc đầu, cho nàng một ánh mắt yên tâm.

Sau một khắc, Tiêu Phàm dùng linh hồn lực bao phủ Tử Thần Châu trước ngực Tiêu Niệm Niệm, Tử Thần Châu giống như một ngôi sao màu tím, bỗng lóe lên quang mang rực rỡ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, một hư ảnh màu tím chậm rãi hiện ra bên trong Tử Thần Châu, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là một cây trúc màu tím.

Trúc tím tổng cộng chia làm mười đốt, trên thân tràn ngập đường vân thần bí, tỏa ra quang hoa sáng chói.

“Trúc tím? Chẳng lẽ là Trúc Tử Chiến Hồn?” Một số người nhìn thấy cảnh ngày không nhịn được khẽ kinh hô, ánh mắt nhìn chằm chặp vào cây trúc màu tím, ánh mắt lóe lên sáng.

Cũng có không ít người lộ vẻ cổ quái, bọn hắn chưa từng thấy Chiến Hồn loại cây trúc, Chiến Hồn này lực công kích có hạn, có mạnh nữa cũng không đi đến đâu.

“Không đúng, ta hình như đã từng nhìn thấy Trúc Tử giống như thế này rồi.” Võ Nhược Phong đột nhiên kêu lên đầy kinh ngạc.

Kiếm La cũng khẽ nheo hai mắt, hít sâu một cái, cơ hồ gằn từng chữ một: “Tử Quang Lưu Ly Trúc!”

“Đúng, chính là Tử Quang Lưu Ly Trúc, đây không phải là Chiến Hồn mà Vạn Thánh Dược Các truyền thừa từ vạn năm trước sao?” Võ Nhược Phong trong nháy mắt nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Vạn Thánh Dược Các, đây chính là đại thế lực từ vạn năm trước đấy, Chiến Hồn truyền thừa của hắn sao có thể đơn giản được?

Có được Chiến Hồn của Vạn Thánh Dược Các truyền thừa, tương đương với có được Vạn Thánh Dược Các truyền thừa.

.Vạn năm trước, Vạn Thánh Dược Các là một luyện dược đường vô cùng to lớn, dược đường này trong thiên hạ nếu tự xưng đệ nhị, sẽ không có dược đường khác dám xưng đệ nhất!

Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Tử Sắc Trúc Tử cao một thước kia, trong lòng hắn cũng cảm khái không thôi. Khi hắn nhận được Vạn Thánh Dược Các truyền thừa, hắn đã biết về Tử Quang Lưu Ly Trúc.

Khi ấy Lục Bá Hậu cùng Chương Văn Cẩn cũng không nói sự tình về Tử Quang Lưu Ly Trúc cho hắn biết, cho nên sau này ở Sở gia khi Đại trưởng lão Sở Cổ muốn cướp Vạn Thánh Dược Các đi, Tiêu Phàm cũng cố ý để hắn cướp.

Bây giờ ngẫm lại, Tiêu Phàm quyết định lưu Vạn Thánh Dược Các lại, hắn luôn có cảm giác hai người Lục Bá Hậu không có lòng tốt gì. Một ngày nào đó hắn sẽ gặp lại hai người Lục Bá Hậu.

Trong lòng của hắn có loại cảm giác, một ngày nào đó còn muốn cùng Lục Bá Hậu bọn hắn gặp mặt.

Tiêu Phàm đẩy Tử Quang Lưu Ly Trúc vào bên trong đan điền của Tiêu Niệm Niệm, sau này, cho dù Thượng Cổ Chu Tước bị phong ấn, Tiêu Niệm Niệm vẫn có thể tu luyện bình thường.

Trong mắt những người khác đều là vẻ hâm mộ, đây chính là truyền thừa của Vạn Thánh Dược Các đấy, thế mà lại bị một tiểu nữ hài đạt được.

Tiêu Phàm không biết để lộ Tử Quang Lưu Ly Trúc là tốt hay xấu, trong lòng hắn có chút hối hận vừa rồi quá xúc động.

Nhưng nếu như đã bại lộ, về sau hắn chỉ có thể cẩn thận bảo vệ Tiêu Niệm Niệm.

Sau khoảng mười lần hô hấp, Tiêu Phàm mới thu hồi tay lại.

Đột nhiên, Tử Thần Châu trước ngực Tiêu Niệm Niệm bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một màn mưa ánh sáng dung nhập vào mi tâm Tiêu Niệm Niệm, ở mi tâm của nàng xuất hiện một đóa Tử Sắc hoa khiến cho Tiêu Niệm Niệm nhìn qua vô cùng thánh khiết.

Huyết Yêu Nhiêu lẳng lặng nhìn một màn này, nàng vốn định ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn không xuất thủ.

Cũng đúng lúc này, khí tức trên người Tiêu Niệm Niệm không ngừng tăng lên, cảnh giới bắt đầu nhanh chóng tăng, sau mười nhịp thở, nàng đã đột phá đến Chiến Tông cảnh.

Tám, chín tuổi đã là Chiến Tông cảnh, phóng mắt khắp Chiến Hồn đại lục, thì nàng tuyệt đối chính là thiên tài.

Nhưng so với những tu sĩ nắm giữ huyết mạch đặc thù mà nói, thế này cũng không quá kinh thế hãi tục.

.“Ca ca, muội đã trở thành tu sĩ rồi?” Hai mắt Tiêu Niệm Niệm mở ra, kinh ngạc nói.

“ Niệm Niệm nhà ta hiện tại không chỉ là tu sĩ, còn là một cường giả Chiến Tông cảnh.” Tiêu Phàm cười nói.

“Cảm ơn ca ca.” Tiêu Niệm Niệm vội gật gật đầu, nàng quá hưng phấn, không kìm được nhảy lên trên người Tiêu Phàm, hôn một cái lên mặt hắn.

Tiêu Phàm thật bất đắc dĩ, bản thân hắn lại bị cưỡng hôn, sự tình này sao cứ xảy đến với hắn thế cơ chứ? Sau đó hắn thu liễm tâm thần lại, Tiêu Phàm lấy ra một truyền âm ngọc phù đưa cho Tiêu Niệm Niệm nói: “Niệm Niệm nếu như nhớ ca ca, có thể dùng cái này cùng ca ca nói chuyện.”

Tiêu Niệm Niệm đắc ý tiếp nhận truyền âm ngọc phù, cẩn thận thu hồi. Đúng lúc này, giọng nói Huyết Yêu Nhiêu vang lên: “ Thời gian không còn nhiều, chúng ta nên đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.