Cũng khó trách Tiêu Phàm kinh ngạc như thế, Điện chủ Truyền Thừa điện chính là nhân vật trong truyền thuyết, nghe đồn đến Chiến Luân Hồi cũng phải kiêng kị, vậy mà nhân vật này lại muốn gặp hắn.
Cũng không phải Tiêu Phàm tự coi nhẹ mình, với cảnh giới bây giờ của hắn, ở trước mặt Điện chủ Truyền Thừa điện, thực sự không tính là gì.
Quách Sĩ Thần chỉ cười, cũng không nói gì.
“Truyền Thừa điện đã chuẩn bị xuất thế sao?” Tiêu Phàm không nhịn được hỏi.
“Cũng sắp rồi.” Quách Sĩ Thần cũng không giấu diếm, gật đầu nói.
Tiêu Phàm gật gật đầu, sâu trong đáy mắt hắn khẽ lóe lên một tia sáng, lại hỏi: “Đúng rồi, Điện chủ Truyền Thừa điện tên là Tiêu Thần Võ có phải không?”
Trong lòng hắn vô cùng hiếu kỳ với Điện chủ Truyền Thừa điện nhất kiếm sinh thế giới, lần trước nghe Trọc Thiên Hồng nhắc tới Tiêu Thần Võ, trong lòng Tiêu Phàm có chút tự hào, dù sao Tiêu Thần Võ có thể là tổ tiên của Tiêu gia.
“Ngươi đến đó chẳng phải sẽ biết rõ sao?” Quách Sĩ Thần cười một tiếng, thấy Tiêu Phàm còn muốn nói cái gì, lại nói: “Tiêu Phàm, ngươi như vậy cũng không giống Điện chủ Tu La điện đâu.”
Tiêu Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, có vẻ như vấn đề của hắn hôm nay quá nhiều, nhún nhún vai nói: “Không phải vì do ở trước mặt của Quách viện trưởng mà có chút lo lắng sao.”
Quách Sĩ Thần khinh bỉ nhìn Tiêu Phàm một cái, thời điểm lúc bọn hắn chỉ là Chiến Tôn cảnh cũng không thấy lo lắng, bây giờ lại càng không cần nói.
Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của mấy người Tiêu Phàm cùng Lăng Phong, Quách Sĩ Thần cũng không khỏi cảm khái, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mình có thể có hai học sinh lợi hại như vậy.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Quách Sĩ Thần hắn cũng được coi là lão sư của Tiêu Phàm cùng Lăng Phong, chỉ là họ không làm lễ bái sư mà thôi.
Sau đó, Tiêu Phàm đi theo mấy người Quách Sĩ Thần bay về Đại Yên Vương Triều, đối với Quách Sĩ Thần, trong lòng Tiêu Phàm vẫn cực kỳ tín nhiệm.
Hơn nữa, cho dù xảy ra việc gì ngoài ý muốn, với thực lực bây giờ của hắn, chỉ cần đối thủ không phải một nhóm Chiến Thần đỉnh phong, thì hắn muốn đi cũng rất dễ dàng, không mấy người có thể ngăn được hắn.
Tốc độ của đám người Tiêu Phàm rất nhanh, không đến thời gian nửa canh giờ, mấy người đã vào tới trong một tòa thành trì phồn hoa, nhìn cảnh sắc bốn phía, Tiêu Phàm cùng Lăng Phong cũng khẽ rung động.
“Biến hóa của Yến Thành thật lớn.” Lăng Phong cảm khái nói, tuy hắn ở đây chỉ một thời gian ngắn, nhưng hắn có một loại cảm giác thân thiết với nơi này.
Từng ấy năm cho tới nay, nơi này đã trở thành hồi ức tốt đẹp nhất của hắn.
Ngược lại Tiêu Phàm khôn cảm thấy gì, hắn đã ừng trở lại đây tmấy lần, chỉ là thời gian ba bốn năm gần đây hắn chưa trở về mà thôi.
Chỉ lát sau, Tiêu Phàm thả linh hồn lực ra, tất cả tình cảnh cả tòa Yến Thành đều hiện lên trong não hải của hắn, từng bóng dáng thân quen xuất hiện trong đầu Tiêu Phàm.
Vân Lạc Vũ, Triệu Vô Bệnh cùng một số khuôn mặt quen thuộc hiện lên, đáng tiếc, sáu bảy năm thời gian, hiện tại chỉ còn tình trạng cảnh còn người mất, chênh lệch giữa mọi người cũng càng lúc càng lớn, về sau thời gian gặp nhau cũng càng ngày càng ít.
Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện, những tu sĩ cùng lứa tuổi với hắn, có thể vượt qua hắn, cũng chỉ còn những huynh đệ ở bên cạnh mình.
Nhưng mặc dù bọn hắn đột phá đến cảnh giới cao hơn, nhưng trên vai cũng phải phụ trách nhiều gánh nặng hơn.
Có những lúc, Tiêu Phàm rất hâm mộ những người vô ưu vô lo kia, họ có thể tự do làm việc mình muốn làm, nhưng thế gian này có quá nhiều việc không theo ý mình.
Nếu như hắn không phải Tu La điện chủ, có lẽ hiện tại hắn đã cùng Tiểu ma nữ hưởng thụ thế giới của hai người, ngẫu nhiên có thể tìm đám người Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Quan Tiểu Thất uống chút rượu, đàm luận Thiên Địa, đó chính là cuộc sống mà hắn muốn hướng tới.
Càng nghĩ nhiều, Tiêu Phàm lại càng chìm đắm, cả người tựa như thất thần.
“Đã tới Thần Phong Học Viện.” Suy nghĩ của Tiêu Phàm đã bị tiếng nói của Quách Sĩ Thần cắt đứt.
Hiện tại, vị trí bọn hắn đang đứng là một quảng trường khổng lồ, trên quảng trường tụ tập không ít tu sĩ, ở phía cuối quảng trường có một cung điện khổng lồ.
“Chào Lục viện trưởng, chào Quách phó viện trưởng, chào Phúc bá!” Khi đám tu sĩ nhìn thấy ba người Quách Sĩ Thần, liền không ngừng chào hỏi bọn hắn, trong ánh mắt của họ đều là kính sợ cùng vẻ sùng bái.
“Ô, Quách lão quỷ, ngươi vậy mà cũng trở thành nhân vật được người khác sùng bái? Sao vây, ngươi không bóc lột học sinh Thần Phong Học Viện nữa à?” Lăng Phong trêu ghẹo nói.
Lăng Phong còn nhớ kỹ, năm đó Quách Sĩ Thần một mực lừa gạt hồn thạch của bọn hắn, tên này vẫn còn nhớ thù cũ đây.
Quách Sĩ Thần đen mặt lại, lúng túng nói: “Ha ha, trước kia không phải thân bất do kỷ sao, hết cách rồi, hiện tại ngươi nhìn Thần Phong Học Viện, còn cần Phó viện trưởng như ta tự mình đi làm công kiếm tiền sao?”
“Vậy cũng phải.” Lăng Phong gật đầu. “Không thể không nói, Thần Phong Học Viện bây giờ mới được xem Thần Phong Học Viện chân chính.”
“Đó là Yến Vương nhân từ, sát nhập Chiến Vương Học Viện vào, mặt khác, Yến Thành mở rộng hơn trước kia bốn lần, hiện tại Yến Thành ngoài trừ Vương Cung ra, tất cả khu vực khác đều phân chia đến Thần Phong Học Viện.” Quách Sĩ Thần cười nói.
Nhìn Thần Phong Học Viện có thể phát triển như bây giờ, trong lòng hắn cũng rất thoải mái, rất có cảm giác thành tựu.
“Xem ra, Vân Lạc Vũ cũng rất xứng với chức Yến Vương.” Tiêu Phàm thoải mái cười một tiếng.
“Đúng vậy, nhưng ngươi cũng là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Đại Yên Vương Triều đấy.” Quách Sĩ Thần trêu ghẹo nói, “Bây giờ Đại Yên Vương Triều đã trở thành Tuyết Nguyệt Hoàng Thành đệ nhất Vương Triều rồi.”
“Tất cả những thứ này cảm giác như mới xảy ra hôm qua.” Tiêu Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn biết rõ, Đại Yên Vương Triều bây giờ, luận thực lực, có lẽ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cũng không so được.
“Đúng, Quách viện trưởng, ngươi có gặp qua đám người Tần Mặc không?” Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi.
Lúc trước Chiến Thần Điện tiến đánh Ly Hỏa Đế Đô, Túy Ông chết thảm, bọn Lăng Phong bị Bắc lão đưa đi, sau này Tiêu Phàm đã âm thầm để Bắc Thần Phong chuyển dời Thần Châm Các đến Đại Yên Vương Triều.
Chỉ là chớp mắt đã trôi qua nhiều năm, Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện, bản thân mặc dù đột phá đến cảnh giới bây giờ, nhưng lại mất đi rất nhiều thứ.
Thậm chí, giống như đám người Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Bắc Thần Phong vì trợ giúp hắn, cũng phải trả một cái giá rất lớn, như vợ của hai người bọn hắn là Tuyết Lung Giác cùng Tần Mộng Điệp, hai người bồi tiếp quá ít.
Tiêu Phàm hắn cũng là như thế, nhiều năm như vậy, cùng Diệp Thi Vũ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khó có được mấy lần gặp mặt.
“Đợi Chiến Hồn đại lục thái bình, ta sẽ mang mọi người đi chu du vạn giới.” Trong lòng Tiêu Phàm thầm nói, hắn cảm giác bản thân thiếu nợ rất nhiều người.
“Làm sao có thể không biết đây, hiện tại Thần Châm Các chính là đệ nhất dược các của Đại Yên Vương Triều, các đại thương hội cùng công hội khác đều không so được, Tần Mặc thân làm Thần Châm Các thủ tịch Luyện Dược Sư, không người nào không biết, nếu không hiện tại ta dẫn ngươi đi xem xem.” Quách Sĩ Thần cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Phàm khẽ thờ phào một hơi, đối với đám người Tần Mặc, trong lòng Tiêu Phàm chỉ có cảm kích, hắn không muốn bọn hắn gặp việc gì ngoài ý muốn.
Hắn lắc lắc đầu nói: “Sau này rồi đi xem bọn hắn sau, hiện tại dẫn ta đi gặp Điện chủ Truyền Thừa điện đi.”
Tùy thời đều có thể gặp bọn hắn, bây giờ còn có chính sự muốn làm, dù sao, Thần Chi Kiếp Địa thế nhưng có thể giáng lâm bất cứ lúc nào.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm hít sâu một hơi, thu hồi linh hồn lực, vẻ đẹp tất cả nơi này đều đã in trong đầu hắn, vì để những cảnh đẹp này được truyền thừa xuống, hắn còn phải cố gắng rất nhiều.
Trong lòng hắn lại bổ sung một câu: “Hiện tại không phải là thời điểm cảm khái, đến khi tất cả mọi thứ tốt đẹp không bị hủy diệt, hiện tại ta muốn làm, chính là không ngừng mạnh lên!”
Trong lòng Tiêu Phàm đã âm thầm hạ quyết tâm, chờ sau khi gặp Điện chủ Truyền Thừa điện xong, sẽ tiến về chỗ đó.