Vô Thượng Sát Thần

Chương 1787: Cái Chết Của Chiến Thiên Hạ



"Tiêu... Tiêu điện chủ..." Chiến Thiên Hạ hoảng sợ nhìn Tiêu Phàm, trừ lần ở bên ngoài Nam Vực, đây là lần thứ nhất hắn cảm giác bản thân cách tử vong gần như vậy.

Mắt thấy Tiêu Phàm sắp tới gần Chiến Thiên Hạ, một tiếng nói đột nhiên vang lên.

“Tiêu điện chủ!” Võ Nhược Phong đột nhiên tiến lên một bước, hít sâu một cái nói.

“Ngươi muốn cầu xin cho bọn hắn?” Tiêu Phàm lạnh lùng liếc Võ Nhược Phong một cái, Võ Nhược Phong không khỏi lạnh run, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Bản thân hắn cũng chỉ là một tù nhân mà thôi, có tư cách gì cầu xin cho bọn Chiến Thiên Hạ đây?

Tiêu Phàm không để ý tới Võ Nhược Phong, ngược lại nhìn về phía Chiến Thiên Hạ nói: “Đây đã là lần thứ mấy ngươi đến giết ta?”

“Ta...” Chiến Thiên Hạ nhất thời không biết nói gì, số lần hắn chặn giết Tiêu Phàm, chính hắn cũng đếm không nổi.

“Thả ngươi, ngươi hẳn là cũng biết rõ không có khả năng, nhưng ta có thể cho ngươi thoải mái một chút, điều kiện là ngươi trả lời ta vài vấn đề.” Tiêu Phàm thản nhiên nói, đi đến một tảng đá lớn bên cạnh Chiến Thiên Hạ ngồi xuống.

Trong mắt Chiến Thiên Hạ cuồng loạn, hắn biết rõ, bản thân hôm nay sẽ phải chết không nghi ngờ.

Hít sâu hai hơi, hắn chậm rãi đứng dậy, tựa như đột nhiên nhìn thấu sinh tử, điều này làm cho Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn.

“Ngươi muốn biết rõ cái gì?” Chiến Thiên Hạ trầm giọng nói, thần sắc vô cùng ảm đạm.

Thời điểm khi một người biết rõ bản thân sẽ chết, ánh mắt của hắn tự nhiên sẽ không có bất cứ hào quang gì, Chiến Thiên Hạ chính là loại trạng thái này, bây giờ hắn chỉ muốn Tiêu Phàm có thể cho mình một cái chết thoải mái.

“Các đời Tu La điện, đều là phản đồ của Chiến Hồn đại lục sao?” Tiêu Phàm nhìn chăm chú Chiến Thiên Hạ nói, trong tay hắn lại cầm một Ký Ức Thủy Tinh.

Mặc dù hắn đã sớm biết rõ kết quả của vấn đề này, nhưng hắn vẫn muốn nghe Chiến Thiên Hạ chính miệng nói ra, không chỉ là để bản thân nghe được, cũng là muốn để Võ Nhược Phong cùng người của Chiến Thần điện nghe được.

Hắn tin tưởng, Chiến Thiên Hạ thân làm Phó điện chủ của Chiến Thần điện, chắc chắn biết rõ không ít bí mật mà người khác không biết.

“Không phải.” Chiến Thiên Hạ cắn răng nói.

Nghe hắn nói thế, thần sắc của Võ Nhược Phong đang đứng cách đó không xa khẽ biến, gắt gao nhìn chằm chằm Chiến Thiên Hạ, vẻ mặt lộ rõ vẻ không thể tin.

“Còn Chiến Thần điện thì sao? Chiến Luân Hồi vì sao muốn ứng phó Tu La Điện?” Tiêu Phàm lại hỏi.

“Tu sĩ Chiến Thần Điện cũng không phản bội Chiến Hồn đại lục, chỉ là Chiến Luân Hồi phản bội mà thôi, hắn cùng với Tiếu Thương Sinh đang mưu tính cái gì đó, Tu La điện làm ảnh hưởng kế hoạch của bọn hắn, cho nên phải chết.” Thần sắc Chiến Thiên Hạ chậm rãi khôi phục.

“Tiếu Thương Sinh?” Tiêu Phàm nghe vậy, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, con ngươi không khỏi nhìn Tiếu Thiên Tà đằng xa một cái.

Tiếu Thiên Tà nghe vậy, cũng kinh ngạc không thôi, bọn hắn rất rõ ràng biết Tiếu Thương Sinh là ai, đây chính là Thần chủa của Thương Sinh thần quốc.

“Tiếu Thương Sinh không phải đang ở Thiên Địa Lao Ngục sao? Tại sao lại ở Chiến Hồn đại lục được?” Sắc mặt Tiêu Phàm âm trầm vô cùng, hắn luôn cảm giác, trong này có một bí mật lớn.

“Bản thể của Tiếu Thương Sinh vẫn ở Thần Vực của Chiến Hồn đại lục, còn Thần chủ của Thương Sinh thần quốc, chẳng qua chỉ là một linh hồn phân thân của hắn mà thôi.” Chiến Thiên Hạ hít sâu một cái nói.

Linh hồn phân thân?

Sắc mặt Tiêu Phàm thay đổi thành vô cùng âm trầm, khi Chiến Thiên Hạ nói ra tên của Tiếu Thương Sinh, hắn đã đoán được kết quả này.

“Thì ra là thế, hắn chỉ là một linh hồn phân thân, khó trách hắn muốn tìm kiếm nhục thể thích hợp với hắn.” Con ngươi Tiếu Thiên Tà bỗng nhiên co rụt lại, dường như là đã nhìn thấy hi vọng.

“Một vấn đề cuối cùng, kế hoạch của Chiến Luân Hồi và Tiếu Thương Sinh là cái gì?” Tiêu Phàm cưỡng ép để bản thân bình tĩnh lại.

Chiến Thiên Hạ nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, trong miệng hắn đột nhiên chảy ra từng tia máu tươi, con mắt cũng bắt đầu không ngừng run rẩy, thậm chí có huyết lệ chảy ra.

Gương mặt hắn bắt đầu vặn vẹo, trán nổi gân xanh, cả người giống như là muốn phát điên.

Tiêu Phàm thấy thế, biến sắc, một tia sáng trong nháy mắt bắn ra, xông thẳng vào bên trong não hải của Chiến Thiên Hạ.

Hắn sao mà không biết, có người muốn âm thầm đưa Chiến Thiên Hạ vào chỗ chết.

Trong não hải của Chiến Thiên Hạ, linh hồn của hắn bị một đoàn ánh sáng màu vàng kim gắt gao áp chế, bên trên mệnh cách xuất hiện từng đạo từng đạo vết rách.

"Điện, điện chủ, tha mạng!" Chiến Thiên Hạ kêu to.

Rất hiển nhiên, đoàn ánh sáng màu vàng kim kia là cấm chế Chiến Luân Hồi lưu lại trong đầu Chiến Thiên Hạ, chỉ cần Chiến Thiên Hạ nói ra một ít bí mật của Chiến Luân Hồi, Chiến Luân Hồi sẽ triệt để gạt bỏ hắn.

“Kẻ phản bội, chết!” Một tiếng quát như sấm phát ra từ bên trong đoàn ánh sáng màu vàng kim kia truyền ra, đoàn ánh sáng màu vàng kim càng thêm phát sáng.

"Diệt Thần!"

Cũng đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ vang lên, lại thấy một đạo hình kiếm quang mang gào thét đi tới, nổi giận chém về phía đoàn ánh sáng màu vàng kim kia.

“Tiêu Phàm, cứu ta, cứu ta!” Chiến Thiên Hạ tựa như lại nhìn thấy hi vọng, ngữ khí đều có chút run rẩy.

Ầm một tiếng, kiếm mang của Tiêu Phàm chém lên trên kim sắc quang mang, nhưng lại bị một cái lồng ánh sáng màu vàng ngăn cản ở bên ngoài.

Tiêu Phàm sầm mặt lại, hắn không nghĩ tới linh hồn lực của Chiến Luân Hồi cũng bá đạo như thế, đoàn ánh sáng bao phủ này thật đúng là không phải cường đại ở mức bình thường.

“Người của chính mình cũng giết, Chiến Luân Hồi, ngươi thật đúng là không phải vô tình một cách bình thường.” Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, chuẩn bị xuất thủ một lần nữa.

Linh hồn của hắn trong nháy mắt biến hóa, biến thành bộ dáng của Thí Thần thú, mở ra cái miệng đỏ lòm như máu, cắn thẳng đến đoàn ánh sáng màu vàng kim.

Đây là linh hồn thiên phú của Tiêu Phàm, bản thân hắn có thể hóa thành bộ dáng của Thí Thần thú, cũng có thể thi triển năng lực của nó, chỉ là Tiêu Phàm rất ít khi thi triển mà thôi.

Một thoáng thời gian sau, chỉ thấy đoàn kim sắc lưu quang kia nhanh chóng tan ra, hóa thành từng đạo quang điện bay về phía trong miệng Tiêu Phàm.

“Hừ!” Bên trong đoàn ánh sáng màu vàng kim truyền ra một tiếng hừ lạnh, quang mang bỗng sáng tỏ vô cùng, giống như một vòng mặt trời màu vàng kim nhỏ.

Lách cách ~

Từng tiếng nổ vang, âm thanh tan nát của mệnh cách của Chiến Thiên Hạ vang lên, linh hồn hắn cũng bắt đầu tiêu tán.

Tiêu Phàm thấy thế, sắc mặt đại biến, dùng hết toàn lực cắn nuốt đoàn ánh sáng màu vàng kim kia, ngay thời khắc hắn cắn nuốt đoàn ánh sáng màu vàng kim, Chiến Thiên Hạ cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“Chiến Thiên Hạ!” Tiêu Phàm lần nữa biến lại thành bản thể, hai tay bưng lấy một đạo quang mang cực kỳ suy yếu, đó là linh hồn của Chiến Thiên Hạ.

Giờ phút này, Chiến Thiên Hạ đã hết cách xoay chuyển, chưa nói tới linh hồn của hắn bị vỡ nát, mệnh cách cũng sắp bị tan nát.

“Tiêu…Tiêu Phàm.” Chiến Thiên Hạ truyền đến một đạo ý niệm, giọng nói hết sức yếu ớt, tựa như đã dùng hết lượng toàn thân của hắn.

Sắc mặt Tiêu Phàm vô cùng âm trầm, linh hồn lực liên tục đưa vào bên trong linh hồn của Chiến Thiên Hạ, thay hắn ổn định cuối cùng một tia không tiêu tan.

“Ta đã sớm biết rõ bản thân sẽ có ngày này, chỉ là không nghĩ tới nó đến nhanh như vậy.” Chiến Thiên Hạ khôi phục không ít, miễn cưỡng lộ ra một tia buồn bã nụ cười, giờ khắc này, hắn thực sự đã nhìn thấu sinh tử.

Tiêu Phàm không nói gì, lẳng lặng nghe, hắn xác thực không nghĩ tới buông tha cho Chiến Thiên Hạ, chỉ là không nghĩ tới Chiến Luân Hồi ra tay so với hắn nhanh hơn một bước.

“Tiêu Phàm, xem ra ngươi thực sự là mệnh kiếp của ta!” Chiến Thiên Hạ lấy hết toàn bộ lực nói, “Ngươi muốn biết rõ kế hoạch của Chiến Luân Hồi cùng Tiếu Thương Sinh, bên trong Hồn giới của ta có một miếng ngọc phù, trong đó có tất cả những thứ ngươi muốn biết rõ, coi như là để chuộc tội cho tội nghiệt trong dĩ vãng của ta...”

Nói xong câu này, một tia linh hồn cuối cùng của Chiến Thiên Hạ cũng hóa thành vô số quang vũ tiêu tán ra.

Tiêu Phàm cau mày một cái, hít sâu, trong nháy mắt rời khỏi không gian ý thức của Chiến Thiên Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.