Vô Thượng Sát Thần

Chương 1829: Không Sợ Nhất Chính Là Phiền Phức



Giờ đây, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tiêu Phàm trên không trung, một bộ áo bào đen lất phất trong gió, hắn đứng chắp tay, hờ hững nhìn phía dưới.

Tiêu Phàm lúc này, chỉ có hai chữ đáng sợ để hình dung.

Nhất là Xích Vân lão tổ đã biết cặn kẽ con người của Thanh Phong lão tổ, càng là kinh hãi hơn nữa.

Làm một Thần Dược Sư, lại còn có thực lực cường đại như thế, đúng là nghịch thiên rồi.

Uổng phí bọn chúng sống biết bao nhiêu năm, còn không bằng một người trẻ tuổi trông chỉ hơn hai mươi tuổi.

Tu sĩ bốn phía không biết Tiêu Phàm là ai, thậm chí cũng không biết người bị Tiêu Phàm đánh bay là ai, nhưng bọn chúng biết, sự va chạm kịch liệt này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.

Không ít người đồng tử co rút lại, dựa vào sức mạnh đã có thể nghiền ép Chiến Thần cảnh đỉnh phong, trên đời này thực sự hiếm thấy.

Một lúc sau, tất cả lắng xuống, ánh mắt của mọi người quét về chỗ phế tích bên trong kia.

Nơi đó, một lão giả áo đen tay cầm kiếm gãy quỳ một chân trên đất, há mồm thở dốc, mồ hôi lăn dài trên trán mà xuống, ngoại trừ Thanh Phong lão tổ còn là ai nữa?

Sắc mặt Thanh Phong lão tổ tái mét, trong lòng của hắn sợ hãi, một sát công kích vừa rồi, hắn đã dạo qua một vòng ở Quỷ Môn quan.

Đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong từ mấy ngàn năm trước tới giờ, hắn chưa từng có loại cảm giác này, đây là lần đầu tiên.

Dù là đối mặt Cổ Thần Phong, hắn cũng có thể rời đi mà không chút tổn thương, nhưng Tiêu Phàm lại làm cho hắn có loại cảm giác kinh hồn bạt vía.

"Ngươi còn muốn giết ta?"

Lúc này, giọng nói của Tiêu Phàm vang lên lần nữa, chẳng biết lúc nào, Tiêu Phàm đã xuất hiện tại không trung trên đống đổ nát, lạnh nhạt nhìn Thanh Phong lão tổ phía dưới.

Nói thật, Thanh Phong lão tổ mặc dù lòng dạ hẹp hòi, nhưng thiên phú của hắn thì không thể bàn cãi, giết hắn cũng quá đáng tiếc.

Nhưng Tiêu Phàm cũng biết, muốn hàng phục Thanh Phong lão tổ không hề dễ dàng, ngay cả Cổ Thần Phong hắn cũng cự tuyệt, huống chi là mình?

"Ngươi quả thực rất mạnh, nhưng ta chưa hẳn không giết được ngươi!" Miệng Thanh Phong lão tổ phun ra một câu nói lạnh thấu xương, qua nhiều năm như vậy, Tiêu Phàm vẫn là người đầu tiên làm trọng thương hắn.

Tuy nhiên, đây chẳng phải nói lên hắn đã thất bại rồi sao?

Tất nhiên không thể nào, Thanh Phong lão tổ sống vô số năm tháng, không có thể nào uống phí như vậy, từ việc hắn mới đứt lìa hai tay, hiện tại đã phục hồi như cũ liền có thể nhìn ra, át chủ bài của Thanh Phong lão tổ cũng không ít.

"Ta quả thực chưa hẳn không giết được ngươi, nhưng ngươi cũng đồng nghĩa không giết được ta." Thần sắc Tiêu Phàm chắc chắn nói.

Vừa rồi hắn tuy rằng chỉ điều động hai thành sức mạnh thiên địa, nhưng hắn còn có thể điều động ba thành, thậm chí bốn thành, mỗi một thành bên trên, sức mạnh cũng tăng vọt.

Thanh Phong lão tổ có thể chống đỡ được một kích của hắn, nhưng tuyệt đối gánh không được công kích điên cuồng của hắn.

Chỉ là Tiêu Phàm cảm thấy không cần thiết phải dây dưa với Thanh Phong lão tổ, đến lúc đó bại lộ thực lực của mình.

"Người trẻ tuổi tự tin là chuyện tốt, nhưng vẫn là quá phách lối." Cũng liền tại lúc này, hư không đột nhiên lại vang lên một giọng nói, lại trông thấy một lão giả áo xám chậm rãi đi tới.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại, hai mắt khẽ híp lại nói: "Có vài người sống càng lâu, càng làm cho người ta ghét."

"Ồ?" Lão giả áo xám hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên một vòng lăng lệ chi quang.

"Huyền Thương lão tổ, thế nào, ngươi cũng muốn giết ta sao?" Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, nhìn Huyền Thương lão tổ đầy khiêu khích.

Lão giả áo xám chính là người theo sau Thanh Phong lão tổ, hắn lại đắc tội với một vị lão tổ, chỉ là Tiêu Phàm không ngờ là Huyền Thương lão tổ sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa xem ra muốn nhúng tay vào chuyện của Thanh Phong lão tổ và mình.

Thanh Phong lão tổ hận mình, Tiêu Phàm còn có thể lý giải, dù sao Tiêu Phàm đã hủy đi cơ hội đạt được một cái danh lợi gì đó từ Cổ Thần Phong của hắn.

Mặc dù không biết là cái danh lợi gì, nhưng Tiêu Phàm cũng đại khái đoán được cái gì đó, hẳn là có quan hệ với việc rời khỏi Thiên Địa Lao Ngục.

Về phần Huyền Thương lão tổ hận mình, Tiêu Phàm không thể hiểu được, lúc ấy chỉ là Cổ Nhược Phong xem Huyền Thương lão tổ như là một thứ quý hiếm, để hắn giám định một chút.

Tiêu Phàm chỉ là rất khéo léo nói ra sự xấu xa của kiện hàng quý hiếm kia mà thôi, không ngờ Huyền Thương lão tổ lại mang thù như vậy.

Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện, lòng dạ của Huyền Thương lão tổ có vẻ như càng là nhỏ hẹp, so sánh với Thanh Phong lão tổ còn kém xa.

"Ngươi có thể cho rằng như vậy." Ánh mắt Huyền Thương lão tổ lạnh lẽo nói, " Thanh lão quỷ, người trẻ tuổi kia quá phách lối, chúng ta làm trưởng bối của bọn chúng nên giáo huấn hắn một chút cũng tốt!"

Thanh Phong lão tổ nhíu mày, không để ý đến Huyền Thương lão tổ, Huyền Thương lão tổ lại nói: "Là ngươi tới trước hay là ta tới trước, hay là cùng đi?"

Thần sắc Thanh Phong lão tổ khẽ lay động, hắn vừa rồi lĩnh giáo thực lực của Tiêu Phàm, dựa vào một mình hắn, thật sự là chưa hẳn giết chết được Tiêu Phàm, nếu như có thể liên thủ với Huyền Thương lão tổ, cơ hội sẽ lớn hơn rất nhiều.

Có điều Thanh Phong lão tổ từ trước tới nay đều là tự mình hành sự, không thích liên thủ với người khác, hắn mặc dù là người thù dai, nhưng cũng có chút ngông nghênh.

Nhìn thấy Thanh Phong lão tổ do dự, Tiêu Phàm có chút hơi ngạc nhiên, sau đó cười lạnh nhìn Huyền Thương lão tổ nói: "Dựa vào đồ bỏ đi như lão, mà có thể giáo huấn ta sao? Giờ ngươi không biến đi, thì đưa cổ qua đây mà chịu chết!"

Đối với hạng người như Huyền Thương lão tổ, Tiêu Phàm cũng không cần phải khách khí, có ít người nếu ngươi càng thiện lương, càng nhân từ, thì hắn còn tưởng rằng ngươi càng sợ chúng.

Trận chiến vừa rồi, Tiêu Phàm cũng phần nào hiểu rõ thực lực của Thanh Phong lão tổ, Huyền Thương lão tổ với hắn cùng một cấp độ, đoán chừng cũng chênh lệch không nhiều lắm.

"Hừ!" Huyền Thương lão tổ hừ lạnh một tiếng, thần sắc lạnh lẽo, đưa tay ra, chung quanh đột nhiên tràn ngập hơi nước, phủ kín không gian.

"Thủy chi Áo Nghĩa?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, trong lòng có chút kinh ngạc.

Từng ấy năm tới nay, hắn lần đầu tiên nhìn thấy người lĩnh ngộ Áo Nghĩa hệ thủy, những hơi nước kia nhìn qua rất bình thường, nhưng lại khiến người ta có một loại cảm giác đáng sợ.

"Huyền Thương lão quái, ngươi sẽ không lòng dạ hẹp hòi, so đo với một tên tiểu bối chứ." Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị động thủ, hư không lại vang lên một giọng nói, chỉ thấy một đạo hỏa quang lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện cách đó không xa.

"Xích Vân lão quái, chẳng lẽ ngươi còn muốn bảo vệ hắn hay sao?" Thần sắc Huyền Thương lão tổ băng lãnh, tựa như ngay cả Xích Vân lão tổ cũng hận thù.

"Nếu như ngươi muốn cùng ta đọ sức, vậy ta hiển nhiên cũng sẽ không e ngại." Xích Vân lão tổ cười nói, quanh thân hỏa diễm mãnh liệt, trong nháy mắt hơi nước xung quanh bị bốc hơi trống không.

Huyền Thương lão tổ và Xích Vân lão tổ phân biệt lĩnh ngộ Thủy Hỏa Áo Nghĩa, hai người vốn là đối thủ một mất một còn, Huyền Thương lão tổ không nể mặt Xích Vân lão tổ, Xích Vân lão tổ hiển nhiên cũng sẽ không nể mặt hắn.

"Ngươi!" Huyền Thương lão tổ không ngờ là Xích Vân lão tổ thật sự bảo vệ Tiêu Phàm, trong lúc nhất thời không phản bác được.

Tiêu Phàm cũng là có chút ngạc nhiên, không ngờ tới Xích Vân lão tổ sẽ nói chuyện dùm mình, có điều hắn cũng biết, giữa hai người này khẳng định có một chút thù hận, bằng không không có khả năng gặp mặt đã xung đột.

Trước đó trong phòng giao dịch, Tiêu Phàm đã nhìn ra một vài điểm, có điều đối với Xích Vân lão tổ, Tiêu Phàm vẫn có chút cảm kích, dù là Huyền Thương lão tổ căn bản không uy hiếp được tính mạng của hắn.

"Ngươi ngươi cái gì, muốn khai chiến thì nhanh lên một chút, nếu không thì cút ra xa." Xích Vân lão tổ vô cùng cuồng ngạo, hắn vốn là tính tình nóng nảy, làm sao chịu được Huyền Thương lão tổ uy hiếp?

"Tiểu tử, hôm nay coi như số ngươi gặp may." Huyền Thương lão tổ hừ lạnh một tiếng, quay người chuẩn bị rời đi, hôm nay hắn muốn gây phiền phức cho Tiêu Phàm, hiển nhiên là không thể nữa rồi.

"Ngươi muốn tìm ta gây hấn, lúc nào cũng có thể đến, con người của ta không sợ nhất chính là phiền phức." Tiêu Phàm hững hờ nói, không mạnh miệng một chút, Huyền Thương lão tổ thực sự cho rằng hắn sợ hãi.

Huyền Thương lão tổ hung hãn trừng mắt với Tiêu Phàm một cái, cuối cùng vẫn rời đi.

Thần sắc Thanh Phong lão tổ cứng đờ liếc nhìn Tiêu Phàm một chút, cũng đạp không rời đi, Tiêu Phàm cũng không ngăn cản, hiện tại hắn còn có chuyện gấp, không va chạm vẫn là tốt nhất.

"Đa tạ tiền bối tương trợ." Tiêu Phàm lập tức quay đầu nhìn về phía Xích Vân lão tổ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.