Giây phút Tiêu Phàm định thần trở lại thì phát hiện bản thân đang đứng ở một tầng mây trắng phía tít trên cao, phía đối diện hắn là một lão giả gầy gò, ốm yếu.
Tóc của lão giả rối tung lên, nhìn không khác gì một kẻ ăn mày, chỉ có đôi mắt là tinh tường, thâm thúy cứ như thể xem thấu vạn vật trên thế gian này vậy.
“Lão quái vật, đây là đâu?” Tiêu Phàm mở lời trước, hắn nhìn là biết lão giả đứng trước mặt mình chính là khí linh của Luyện Tâm Tháp.
Nhưng ngay sau đó Tiêu Phàm như chớt nhớ ra điều gì đó vội lắc đầu:“Ngươi không phải là khí linh của Luyện Tâm Tháp, ngươi chính là tiền bối đã từng dạy ta giải phong Tu La kiếm.”
Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lúc nãy hắn không nhìn kỹ, còn cứ tưởng lão đầu này là khí linh Luyện Tâm Tháp.
Nhưng nhìn kỹ thì có chút không giống, hơn nữa khí tức trên người hai người cũng không giống nhau.
Nhưng trong lòng Tiêu Phàm có một sự suy đoán to gan, đó là lão đầu này chắc chắn có mối liên quan nào đó, chỉ có điều trước đây hắn không chú ý tới mà thôi.
Hơn nữa, có vẻ như lão đầu này là chủ nhân của Cửu Dương Thần Lô, mà Nam Cung Tiêu Tiêu lại thừa kế Cửu Dương Thần Lô, vậy thì lão ta chẳng phải là sư tôn của Nam Cung Tiêu Tiêu hay sao?
Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện ra, bản thân hắn đã bỏ lỡ quá nhiều tin tức, đến tận giờ mới hiểu rõ.
“Luyện Tâm Tháp là do ta luyện ra.” Lão giả gật đầu, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
“Vãn bối đã hiểu lầm tiền bối rồi.” Tiêu Phàm vội vàng hành lễ, gọi đối phương là lão quái vật không phải do hắn cố ý, chỉ là hắn xưng hô với linh khí Luyện Tâm Pháp như vậy mà thôi.
“Không sao.” Lão giả không hề để ý đến những điều đó, ông nhìn Tiêu Phàm và nói: “Tu La điện chủ thế hệ này quả nhiên không hề tầm thường, có thể thông qua Bách Thế Luân Hồi một cách thành công cơ đấy.”
Trong lời nói của lão giả chứa đựng sự ngạc nhiên, cứ như thể đến ngay cả bản thân ông ta cũng không thể vượt qua được vậy, ngoài sự ngưỡng mộ còn có cả sự khâm phục.
“Bách Thế Luân Hồi?” Tiêu Phàm vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ lại thì huyễn cảnh mà trước đây hắn từng trải qua cũng vừa hay là một trăm loại, hơn nữa mỗi loại đều là một cuộc đời không giống nhau, gọi là Bách Thế Luân Hồi cũng rất hợp lý.
Hắn hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: “Đáng tiếc, mặc dù ta đã thông qua nhưng có những chuyện vẫn chưa hiểu hết, chỉ đơn giản là đi theo tiếng gọi lòng mình mà thôi.”
“Có thể vững tâm kiên định vốn đã là tự tại, những tu sĩ chúng ta chẳng phải là đang theo đuổi lòng mình hay sao?” Lão giả cười nói.
“Cũng đúng.” Tiêu Phàm đột nhiên hiểu ra điều gì đó, khẽ khom người trước lão giả: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
“Đây là những điều ngươi tự lĩnh ngộ được, không liên quan tới ta.” Lão giả cười, lắc đầu nói: “Thực ra huyễn cảnh không hề đáng sợ, hiện thực mới tàn khốc, nhưng chỉ cần có thể vững tâm thì mọi thứ đều là hư ảo.”
Tiêu Phàm suy nghĩ rồi gật gật đầu, trải qua những chuyện vừa rồi, giờ đây hắn đã đủ dũng cảm đối diện tình cảm với Huyết Yêu Nhiêu và Long Vũ rồi.
Có những chuyện do chính tâm của hắn đang quấy rối, nhiều khi là do nghĩ quá nhiều. Tình bạn là tình bạn, ân tình là ân tình, không hề phức tạp như hắn nghĩ.
Hơn nữa hơn một trăm loại huyễn cảnh mà hắn trải qua dường như đã đại diện cho toàn bộ thế giới này vậy, có thù hận, giết chóc, có chiến tranh, lại có cả sự dụ dỗ, hầu như cái gì cần có đều có cả.
Đối với Tiêu Phàm thì đây cũng là một sự trải nghiệm rất khác biệt.
Giờ hắn mới phát hiện ra, tâm cảnh trước đây của hắn không hề kiên định cho lắm, trải qua quá trình rèn luyện ở Luyện Tâm Thiên Cảnh hắn mới cảm thấy ý chí của mình kiên cường lên rất nhiều.
“Tiền bôí, nơi đây là?” Tiêu Phàm tập trung ý chí, nhìn xung quanh, khuôn mặt lộ ra vẻ chăm chú.
Hắn biết, lão giả vì tìm hắn mà tới đây thì chắc chắn ông ấy có chuyện gì đó khác nữa.
“Nơi đây đang là trong lòng ngươi.” Lão giả cười đáp.
“Trong lòng ta?” Tiêu Phàm bực bội, trong lòng hắn lại rộng lớn đến thế sao? Có điều, có những chuyện không thể giải thích được, hắn chỉ còn biết nhìn lão giả một lần nữa.
“Lão hũ Luyện Tâm Tử, yết kiến Tu La điện chủ.” Lão giả đột nhiên quay qua hành lễ đối với Tiêu Phàm.
“Tiền bối không cần đa lễ, ngài là sư tôn của huynh đệ ta, nói ra còn là trưởng bối của ván bối nữa đấy.” Tiêu Phàm vội vàng đi đến một bên nói.
Có điều từ trong sâu thẳm, Tiêu Phàm vẫn có chút dè chừng với Luyện Tâm Tử, từ lúc bước ra khỏi Luyện Tâm Thiên Cảnh, hết thảy mọi chuyện dường như đều bị lộ ra trong mắt hắn.
Nếu Luyện Tâm Tử muốn đối phó với hắn thì có lẽ Tiêu Phàm cũng không thể làm gì được.
“Liệt đồ có được một người huynh đệ như Tu La điện chủ là phúc khí của hắn.” Nói đến Nam Cung Tiêu Tiêu, sắc mặt Luyện Tâm Tử lộ rõ vẻ hài lòng.
“Tiền bối tới tìm ta có việc gì không?” Tiêu Phàm hỏi ngắn gọn, dứt khoát, hắn không muốn đối diện với Luyện Tâm Tử, bởi hắn luôn có cảm giác hắn chẳng còn bí mật gì cả khi đứng trước Luyện Tử Tâm.
“Lão hũ thực sự muốn nhờ Tu La điện chủ giúp đỡ.” Luyện Tâm Tử nói một cách trịnh trọng.
Tiêu Phàm không hề ngắt lời mà lắng nghe một cách cẩn thận, Luyện Tâm Tả tạo cho hắn một cảm giác sâu không lường được, việc mà ông ta nhờ hắn giúp đỡ thì chắc chắn rắc rối đó không hề đơn giản.
Luyện Tâm Tử hít một hơi thật sâu, như thể đang chìm đắm vào một luồng ký ức xa xôi nào đó: “Sự việc phải bắt đầu kể từ vài vạn năm trước…”
Hóa ra Luyện Tử Tâm là một người ở Thiên Luyện Thần Tông là một đại tông môn luyện khí ở Thái Cổ Thần giới, bị người của tông môn hãm hại, bản thế bị nhốt ở Thiên Luyện Hỏa Hải sâu trong lòng đất ở tông môn.
Lúc đó hắn tìm đủ mọi cách, cuối cùng linh hồn cũng may mắn trốn thoát, nhưng vận khí không được tốt cho lắm, bị rơi vào hư không loạn lưu, linh hồn bị thương nặng, cũng may lúc đó được một vị cường giả đi ngang qua cứu giúp.
Tiểu Phàm có thể đoán ra được vị cường giả đó là ai, có lẽ đó chính là Tu La Vương người đã tự chôn mình ở Chiến Hồn đại lục.
Mặc dù Tu La Vương đã cứu hắn nhưng do hắn bị thương quá nặng nên không thể cứu được, thế nên Tu La Vương đưa hắn tới thế giới này.
Nghe tới đây, sắc mặt Tiêu Phàm hơi trùng xuống, hắn hít một hơi thật sâu: “Tiền bối muốn ta báo thù giúp ông?”
Luyện Tâm Tử lắc đầu: “Báo thù có ích lợi gì, đến điều đó mà lão hũ còn không nghĩ thông thì sẽ không thể nào luyện chế ra được Luyện Tâm Thiên cảnh đâu.”
“Vậy thì?” Tiêu Phàm càng thêm nghi ngờ, nhưng có điều lời của Luyện Tâm Tử cũng đúng, ông ta có thể tạo ra Luyện Tâm Thiên Cảnh thì tâm cảnh làm sao mà kém được?
Hơn nữa, ông ta có vẻ cùng cấp bậc với Tu La Vương, người như vậy thì có lẽ những chuyện bình thường đều nghĩ thoáng ra cả rồi.
Nhưng hắn không muốn báo thù, vậy thì muốn thế nào?
“Chỉ cần là con người thì chắc chắn sẽ có những khúc mắc trong lòng, đó chính là bản chất.” Luyện Tâm Tử thở dài. “Lão hũ chỉ cầu xin Tu La điện chủ, nếu người đi tới Thái Cổ thần giới, mà có may mắn gặp được tộc nhân của ta, cảm thấy bọn họ đáng giá thì xin hãy giúp đỡ họ, nếu thấy không đáng thì cũng không sao, để bọn họ tự sinh tự diệt trong cõi mênh mông, đây cũng là niềm mong mỏi cuối cùng của lão hũ.”
Tiêu Phàm nghĩ rất nhiều nhưng không ngờ Luyện Tâm Tử lại đưa ra yêu cầu như vậy. Điều này đối với Tiêu Phàm mà nói vốn không phải là một sự cầu xin gì.
“Được, ta đồng ý với ông.” Tiêu Phàm gật đầu.
“Vậy xin đa tạ Tu La điện chủ, lão hũ có một quyển kinh cổ ở đây, nó liên quan đến một vài sự lĩnh ngộ về việc sống chết, hi vọng hữu ích đối với điện chủ.” Luyện Tâm Tử mỉm cười, có vẻ như khúc mắc cuối cùng trong lòng cũng đã được gỡ bỏ, cơ thể ông từ từ tan biến.
Trong nháy mắt, một tia sáng xâm nhập vào giữa trán của Tiêu Phàm, trong đầu Tiêu Phàm đột nhiên hiện ra thêm rất nhiều thông tin.
“Đúng rồi, nếu sau này Tu La điện chủ có gặp được thi thể của lão hũ thì xin hãy truyền Càn Khôn giới của ta cho Nam Cung Tiêu Tiêu.” Luyện Tâm Tử lại nói: “Ngoài ra, hãy nói với khí linh Luyện Tâm Tháp đừng có đợi ta nữa, từ nay về sau hắn chính là Luyện Tâm Tử.”
“Được.” Tiêu Phàm gật đầu, lẳng lặng nhìn Luyện Tâm Tử biến mất trong không trung.
Hắn vốn định hỏi Luyện Tâm Tử một vài chuyện liên quan tới Tu La Vương, nhưng xem ra bây giờ không thể nữa rồi, hơn nữa, không chừng Luyện Tâm Tử cũng không biết.
Tiêu Phàm chưa kịp định thần thì cảnh sắc xung quanh lại một lần nữa biến hóa nhanh chóng.