Vô Thượng Sát Thần

Chương 1846: Khách Khanh Của Vạn Bảo Các



Đám người Tiêu Phàm rời khỏi khách sạn, sau đó trực tiếp tiến về Vạn Bảo Các, trong lòng không chút để ý tới chuyện đã giết chết Ngũ vương tử.

Mấy người Sở Khinh Cuồng cùng Kiếm La vẫn luôn giữ yên lặng nhưng trong lòng bọn họ lại lo lắng không thôi.

Ngũ vương tử dù sao cũng là vương tử ở Thương Sinh thần quốc, ở thành Thiên Thương Thần bọn hắn trắng trợn giết chết Ngũ vương tử, chắc chắn ảnh hưởng rất lớn.

Cho dù Tiếu Thương Sinh muốn buông tha cho bọn hắn, những người khác cũng chưa chắc sẽ nguyện ý, bởi vì Tiêu Phàm làm thế là đã khiêu khích quyền uy của toàn bộ Thương Sinh thần quốc.

"Vân Hạc, Võ Nhược Phong, các ngươi đi làm chuyện của mình đi." Đột nhiên Tiêu Phàm quay đầu nhìn Võ Nhược Phong và Vân Hạc một chút.

Trước đó hắn để hai người bọn họ đi tìm hiểu tin tức, nhưng lại bị chuyện của Ngũ vương tử và Bạch gia cản trở, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, tự nhiên phải làm tốt chuyện nên làm.

Hai người Võ Nhược Phong bốn mắt nhìn nhau, ngươi cũng không để chúng ta đi, chúng ta nào dám đi?

Nhưng Tiêu Phàm đã lên tiếng, hai người tự nhiên không dám chống lại, xoay người biến mất giữa dòng người.

"Công tử, chúng ta giết Ngũ vương tử..." Nhìn hai người Võ Nhược Phong rời đi, Kiếm La rốt cục nhịn không được lên tiếng hỏi, trên mặt hắn đều là vẻ lo lắng.

"Vậy thì như thế nào?" Thần sắc Tiêu Phàm vẫn như thường, không có chút biến hóa nào.

"A…" Kiếm La nghe vậy liền im lặng, người bị giết chính là Ngũ vương tử của Thương Sinh thần quốc đấy, hơn nữa còn bị giết tại thành Thiên Thương Thần, ngươi nói sẽ như thế nào?

Nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ khí định thần nhàn của Tiêu Phàm, lo lắng trong lòng hắn đã vơi đi mấy phần.

Nhưng hắn không hiểu rõ, vì sao Tiêu Phàm lại nắm chắc như vậy, hắn biết Tiêu Phàm rất mạnh, nhưng cũng không thể địch lại toàn bộ Thương Sinh thần quốc.

"Yên tâm, coi như Tiếu Thương Sinh biết, cũng sẽ không giết ta, nhiều nhất là phái người thăm dò ta một chút mà thôi." Tiêu Phàm tự tin cười nói.

"Vì cái gì?" Sở Khinh Cuồng không chút nghĩ ngợi hỏi.

Tiêu Phàm lại quay người nhìn Sở Khinh Cuồng một cái, đột nhiên ánh mắt Sở Khinh Cuồng sáng lên, sờ lên cánh tay đã mọc lại của mình nói: "Bởi vì trên người ngươi có Trường Sinh đan, trước khi lấy được Trường Sinh đan, hắn sẽ không giết ngươi."

"Đây chỉ là một trong số nhiều lý do." Ánh mắt Tiêu Phàm có chút lạnh lẽo.

Con ngươi Sở Khinh Cuồng khẽ co rụt lại, nhìn về phía Tiêu Phàm nói: "Ngươi muốn nói là, hắn muốn đoạt thân thể của ngươi?"

"Tám chín phần mười là như thế.” Tiêu Phàm cười gật gật đầu.

Nếu như phải đối mặt với một linh hồn phân thân Tiếu Thương Sinh có được nhục thân, Tiêu Phàm có chút không chắc, Tiếu Thương Sinh dù sao cũng là Thiên Thần, tuy là linh hồn phân thân nhưng so với Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng mạnh hơn không ít.

Hơn nữa, hắn có thể đột phá Thiên Thần, bản thân cũng là tồn tại cấp bậc yêu nghiệt, thực lực so với tu sĩ cùng cấp tự nhiên sẽ cường đại hơn nhiều.

Hiện tại Tiêu Phàm mới chỉ là bát biến Chiến Thần mà thôi, phải đối địch với Tiếu Thương Sinh có thực lực siêu việt Chiến Thần Cảnh đỉnh phong bình thường, chắc chắn hắn không phải là đối thủ.

Nhưng nếu chỉ là một linh hồn phân thân, Tiêu Phàm còn có được Tỏa Hồn châu nên hắn không sợ, thậm chí Tiêu Phàm cũng không lo lắng Tiếu Thương Sinh sẽ đoạt xá hắn, hắn chỉ lo Tiếu Thương Sinh không đoạt xá hắn.

Bên trong Thần cung, linh hồn bản thể của Tiêu Phàm cùng Thí Thần thú đều đã gần đạt tới Chiến Thần cảnh đỉnh phong, chỉ cần không phải công kích linh hồn của Thiên Thần cảnh, Tiêu Phàm liền không cần sợ hãi.

Kiếm La cái hiểu cái không nhìn Tiêu Phàm, hắn vẫn cho là đám vương tử và công chúa ở Thương Sinh thần quốc là con của Tiếu Thương Sinh, Tiếu Thương Sinh thân làm phụ thân khẳng định sẽ báo thù cho con cái của mình mới đúng.

Tiêu Phàm cũng lười giải thích với Kiếm La, mấy người bất tri bất giác đã tới trước cửa Vạn Bảo Các.

"Vị này chính là Kiếm công tử?" Vừa bước vào Vạn Bảo Các, một thị nữ đã tiến lên đón, so với lần trước, đãi ngộ lần này của đám người Tiêu Phàm đã tăng lên rất nhiều.

"Ngươi biết ta?" Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn nhìn thị nữ, thanh danh của mình có vẻ như không có lớn đến thế đi.

"Nhược Trần công tử đợi ngài đã lâu." Thị nữ ngọt ngào nho nhã lễ độ ra dấu mời.

Tiêu Phàm càng kinh ngạc, Cổ Nhược Trần biết mình muốn tới tìm hắn?

Mang theo một tia nghi hoặc, đi theo thị nữ tiến vào trong một gian phòng trang nhã ở lầu hai, đẩy cửa phòng ra, Tiêu Phàm phát hiện, Cổ Nhược Trần tựa như đã đợi rất lâu rồi.

"Kiếm huynh, từ khi chia tay đến giờ không xảy ra việc gì chứ." Cổ Nhược Trần thấy Tiêu Phàm, vội vàng đứng dậy.

Thị nữ kia nhìn Cổ Nhược Trần vậy mà khách khí với Tiêu Phàm như thế, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, sau đó cung kính rời khỏi gian phòng.

"Cổ huynh biết tại hạ muốn tới?" Tiêu Phàm chắp tay một cái, ngồi xuống một bên ghế, nói thẳng ra nghi hoặc trong lòng mình.

" Không phải lần trước Kiếm huynh đã nói sẽ tìm ta sao? Bây giờ đã qua nửa tháng, thời gian cũng không còn nhiều lắm." Cổ Nhược Trần mỉm cười, ánh mắt ngoài ý muốn nhìn Sở Khinh Cuồng một chút.

"Chỉ vì câu nói này?" Tiêu Phàm rõ ràng không tin.

"Kiếm huynh không nên hiểu lầm." Cổ Nhược Trần rót một chén trà cho Tiêu Phàm, nói: "Vị huynh đài này vốn bị cụt một tay nay đã phục hồi như cũ, xem ra là công lao của Kiếm huynh, có lẽ là có quan hệ cùng Trường Sinh đan mà mấy hôm trước được lưu truyền sôi sùng sục.

Tin tức này khi Kiếm huynh còn ở thành Thiên Thương Thần đã bắt đầu lưu truyền ra, thậm chí còn nghe đồn rằng ở Vạn Bảo Các có khả năng sẽ đấu giá Trường Sinh đan, đúng lúc này Kiếm huynh lại tới đây.

Mà lâu như vậy rồi tại hạ cũng không thấy qua Trường Sinh đan, lại liên tưởng đến Kiếm huynh trước đó, tám chín phần mười là Trường Sinh đan này xuất hiện trên người Kiếm huynh."

Cổ Nhược Trần nói một hơi, Sở Khinh Cuồng nghe được mấy câu này, hắn đã kinh động như gặp thiên nhân, chỉ bằng vào những tin tức này, người này lại có thể đoán được nhiều thứ như vậy.

Tiêu Phàm khẽ nhấp một ngụm trà, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng trong lòng hắn lại có cái nhìn khác với Cổ Nhược Trần.

"Xem ra là Cổ mỗ đã đoán đúng." Cổ Nhược Trần cười một tiếng, đột nhiên đứng dậy, khẽ thi lễ vớiTiêu Phàm nói: "Ở đây, Cổ mỗ có một yêu cầu quá đáng."

"Cổ huynh không cần khách khí như thế, nếu Kiếm mỗ có thể làm được, tất nhiên sẽ tận lực." Tiêu Phàm càng ngày càng thưởng thức Cổ Nhược Trần.

Người này biết tiến biết lùi, thân là con em trong đại gia tộc, nhưng không có chút ngạo mạn nào, đúng là đại tài, nếu như có thể kết giao với dạng người này, Tiêu Phàm cũng sẽ không cự tuyệt.

Huống chi, hắn tới đây cũng là muốn tìm Cổ Nhược Trần hỗ trợ, đối phương đưa ra thỉnh cầu, nếu như hắn có khả năng, Tiêu Phàm cũng không từ chối.

Cổ Nhược Trần đột nhiên trịnh trọng lấy ra một ngọc lệnh màu đen, đưa cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm dùng hồn lực quét qua, một mặt ngọc lệnh màu đen này viết hai chữ Vạn Bảo, mà mặt khác lại viết hai chữ khách khanh.

Nhìn khối ngọc lệnh màu đen này, Tiêu Phàm nhíu mày, hắn đã đoán được ý nghĩ của Cổ Nhược Trần.

"Không biết Cổ mỗ có thể hay không có may mắn mời Kiếm huynh đảm nhiệm chức khách khanh của Vạn Bảo Các không?" Cổ Nhược Trần Tiêu cười nói.

Nếu để cho ngoại nhân nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôis, khách khanh của Vạn Bảo Các, nhìn khắp Thiên Địa Lao Ngục cũng tồn tại cực ít, nhất là ngọc lệnh màu đen, một cái cũng không có.

Không nói người khác, nếu Cổ Thần Phong nhìn thấy, chắc chắn cũng sẽ kinh ngạc không thôi, cũng chỉ có hắn mới biết ngọc lệnh màu đen đại biểu cho cái gì.

"Cái này?" Tiêu Phàm có chút do dự, hắn không tiếp nhận ngọc lệnh màu đen, hắn vốn là người không thích bị ước thúc, nếu như hắn nhận khối ngọc lệnh khách khanh của Vạn Bảo Các này, chắc chắn sẽ có một chút phiền phức.

"Kiếm huynh yên tâm, đảm nhiệm làm khách khanh của Vạn Bảo Các cũng không bị Vạn Bảo Các trói buộc, chỉ là đến thời điểm Vạn Bảo Các gặp nguy hiểm đến sự tồn vong, thì hi vọng Kiếm huynh có thể xuất thủ cứu giúp, mặt khác, huynh ở Vạn Bảo Các mua sắm bất cứ vật phẩm gì, đều sẽ có chiết khấu." Cổ Nhược Trần tựa như nhìn ra nghi hoặc của Tiêu Phàm, giải thích nói.

Tiêu Phàm nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ, Vạn Bảo Các tồn tại trên vạn năm, có lẽ sẽ không xuất hiện chuyện gì đe dọa đến sự tồn vong đi.

Huống chi, còn có thể hưởng thụ ưu đãi ở Vạn Bảo Các, đây quả thực là tự nhiên được tiện nghi, chẳng lẽ mình có tiện nghi còn không chiếm sao?

"Kiếm mỗ đành ngại ngùng mà nhận lấy vậy." Tiêu Phàm nghĩ một chút, đưa tạy nhận lấy ngọc lệnh trong tay Cổ Nhược Trần.

Tiêu Phàm không biết là, khối ngọc lệnh màu đen, so với tưởng tượng của hắn còn nặng nề hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.