Vô Thượng Sát Thần

Chương 1847: Bây Giờ Ta Thay Đổi Chủ Ý



Cổ Nhược Trần thấy Tiêu Phàm thu hồi ngọc lệnh, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, từ giờ khắc này, Tiêu Phàm chính là khách khanh của Vạn Bảo Các.

"Kiếm huynh, lần này tới đây là vì việc gì?" Thật lâu sau, Cổ Nhược Trần thu lại nụ cười, dò hỏi.

"Cổ huynh không phải đã đoán được sao?" Tiêu Phàm ý vị thâm trường nhìn Cổ Nhược Trần một cái, sau đó lấy ra hai bình ngọc, đưa một bình cho Cổ Nhược Trần.

"Bên trong là Trường Sinh đan?" Cổ Nhược Trần kinh ngạc nói.

"Cổ huynh đây là đang chế nhạo Kiếm mỗ rồi." Tiêu Phàm cay đắng cười một tiếng, nói: "Thế gian này cho dù thật sự có Trường Sinh đan, thì hiện tại ta cũng không làm được, nhưng đan dược trong bình này, chẳng những có thể để tay bị cụt mọc lại, bạch cốt sinh nhục, còn có thể bảo trì nhục thân ngàn năm bất hủ."

Cổ Nhược Trần nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lần này, hắn thật sự không phải giả vờ.

Hắn đã gặp qua không ít thần đan, thậm chí hiệu quả tốt hơn so với thần đan của Tiêu Phàm.

Nhưng mấu chốt là, để luyện chế những thần đan kia cũng không phải là người bình thường có thể làm, chí ít cũng phải là cường giả cấp bậc Thiên Thần.

CònTiêu Phàm mới chỉ là một Chiến Thần cảnh mà thôi, thế mà đã có thể luyện chế ra đan dược bậc này, điều này vô cùng không thể tin được.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Cổ Nhược Trần đã bình tĩnh lại, hít sâu một cái nói: "Ý của Kiếm huynh là?"

"Ta chuẩn bị đấu giá viên đan dược này." Tiêu Phàm nói, sau đó lại đưa bình ngọc còn lại cho Cổ Nhược Trần: " Đan dược trong này là một viên nhược hóa bản, hiệu quả kém hơn một chút, trong lúc đấu giá nếu có người không tin, có thể dùng viên đan dược này thí nghiệm một chút."

"Kiếm huynh suy nghĩ chu toàn, có hai đan này, tại hạ nhất định không phụ sự kỳ vọng cảu huynh."

Cổ Nhược Trần vốn còn có chút lo lắng không bán được viên đan dược này, không ngờ Tiêu Phàm lại chuẩn bị hai viên dược hoàn, đến lúc, hoàn toàn có thể chứng minh hiểu quả thật giả của đan dược.

"Vậy Kiếm mỗ xin đa tạ Cổ huynh." Tiêu Phàm trực tiếp đứng dậy, hàn huyên vài câu rồi quay người rời đi.

Cổ Nhược Trần cũng không ở lại, mà tự mình tiễn Tiêu Phàm đến cổng, điều này khiến cho rất nhiều người kinh ngạc.

" Thần Dược Sư trẻ tuổi như vậy, lấy tu vi Bát Biến chiến thần đã có thể chiến đấu với Thanh Phong lão tổ, người này không hề thua kém những thiên tài ở thượng giới." Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Phàm rời đi, trong lòng Cổ Nhược Trần có chút không bình tĩnh.

Tiêu Phàm không biết ý nghĩ của Cổ Nhược Trần, hắn giao Sinh Cốt Thần đan giao cho Cổ Nhược Trần, ban đầu còn có chút lo lắng Cổ Nhược Trần sẽ không phối hợp.

Thật không ngờ Cổ Nhược Trần lại để hắn đảm nhiệm chức khách khanh của Vạn Bảo Các, vậy chuyện kế tiếp cũng không cần hắn lo lắng nữa, chỉ còn chờ Tiếu Thương Sinh mắc câu thôi.

"Còn mười ba ngày nữa đấu giá hội sẽ diễn ra, với trí tuệ của Cổ Nhược Trần, hẳn là có thể làm cho tin tức về Sinh Cốt Thần đan truyền khắp Thiên Thương Thần Thành." Tảng đá lớn trong lòng Tiêu Phàm đã được hạ xuống.

"Hử?" Đột nhiên lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, nhìn về phía đám người, hắn luôn cảm giác có một đôi mắt âm thầm nhìn mình chằm chằm.

"Công tử, có vẻ như có người âm thầm theo dõi chúng ta." Kiếm La truyền âm cho Tiêu Phàm nói.

Tiêu Phàm càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, ngay cả Kiếm La cũng cảm thấy, vậy chắc chắn là có người đang theo dõi mình.

Nhưng khi Tiêu Phàm dùng hồn lực tìm kiếm, lại không phát hiện được người nào khả nghi.

"Tiểu tử, dừng lại!" Khi Tiêu Phàm chuẩn bị quay người rời đi, một tiếng nổ đột nhiên vang lên, ngay sau đó, một luồng khí thế cường đại cuốn tới.

Kiếm La bước ra ngăn trước người Tiêu Phàm, chỉ thấy một lão giả áo đen đang bước nhanh tới, sau lưng còn có một đám người đi theo, có ba người cùng đứng song song với hắn.

"Hắc Mộc lão tổ, Huyền Thương lão tổ?" Tiêu Phàm híp hai mắt, khóe miệng khẽ hiện nhếch lên, trên mặt tràn ra nụ cười khinh thường.

Sau đó ánh mắt của hắn đảo qua hai người khác, ngày hôm đó hai người này cũng ở trong phòng của Cổ Thần Phong, đều là nhân vật cấp bậc lão tổ.

Nhưng Tiêu Phàm không ngờ là, bốn vị lão tổ này lại đi cùng một chỗ, hơn nữa khí thế vô cùng hung hăng.

"Tiểu tử, đan dược ngươi đồng ý với ta đâu?" Hắc Mộc lão tổ vừa đến nơi đã thét to hỏi nói.

Tu sĩ bốn phía thấy thế, vội vàng lui về bốn phía, cảm nhận được khí thế trên người mấy người Hắc Mộc lão tổ, bọn hắn tự nhiên không dám xông lên phía trước.

Trong đám người, có một đôi mắt khô gầy đề phòng nhìn chằm chằm vào mấy người Hắc Mộc lão tổ, sâu trong đáy mắt hiện lên hung quang nồng đậm.

"Ta suýt thì đã quên, Hắc Mộc lão tổ vẫn chờ thứ này để nối dõi tông đường." Tiêu Phàm mỉm cười, "Một vạn Thần thạch mang đến đủ chưa?"

Vừa nhắc tới một vạn Thần thạch, Hắc Mộc lão tổ liền có loại xúc động muốn thổ huyết, hắn đã cung cấp Huyết Ngọc Thần Cốt Tham để luyện chế mà, hiện tại hắn muốn lấy đan dược còn phải giao ra một vạn Thần thạch.

Một vạn Thần thạch đối với Hắc Mộc lão tổ không đến mức quá lớn, nhưng cũng là của cải đáng giá, hắn sao có thẻ bỏ được ra được.

"Một vạn Thần thạch cũng không nỡ, ngươi còn muốn nối dõi tông đường?" Tiêu Phàm nhìn thấy Hắc Mộc lão tổ không lấy ra một vạn Thần thạch để đổi Sinh Cốt Thần đan, trong lòng lập tức cười lạnh.

Những người này khí thế hung hăng, không giống như đến đổi đan dược, ngược lại giống như đến cướp đan dược.

"Tiểu tử, ngươi đã dùng thần dược của Hắc Mộc, còn muốn lấy Thần thạch của hắn, ngươi khinh người quá đáng!" Hắc mộc lão tổ còn chưa mở miệng, Huyền Thương lão tổ đã tức giận nói.

"Không sai, mấy vị lão tổ chúng ta đều có thể làm chứng, tiểu tử ngươi đừng có chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ." Bạch Long lão tổ cũng phụ họa nói.

Đám người nghe được mấy chữ Hắc Mộc, con ngươi khẽ co rụt lại, có người nhận ra mấy vị đại lão tổ khác, trong lòng họ cực kì không bình tĩnh.

"Tên này là ai? Cũng dám đoạt đồ vật của Hắc Mộc lão tổ."

"Đắc tội Hắc Mộc lão tổ không nói, còn dám đắc tội cả với Huyền Thương lão tổ, Bạch Long lão tổ cùng Ô Bằng lão tổ, phía sau bốn vị này lão tổ đều có được tông môn thế lực nhị lưu đấy, chỉ yếu hơn Tu La Sơn và Thương Sinh thần quốc."

"Hắn ta gọi Kiếm Hồng Trần, mấy ngày trước, hắn còn cùng Thanh Phong lão tổ đại chiến một trận!"

"Hả? Một lần đắc tội với năm nhân vật cấp lão tổ, hắn muốn chết sao?"

Đám người kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, phần lớn người cũng không coi trọng hắn, đắc tội bốn vị lão tổ này, có lẽ Thần chủ của bọn hắn cũng muốn suy tính một chút, huống chi chỉ là một tên tiểu tử vô phép tắc.

Dù sao, phía sau bốn vị này lão tổ đều có một Nhị lưu thế lực cường đại.

Nhưng thần sắc Tiêu Phàm vẫn bất động, ngược lại vẻ mặt hứng thú nhìn Hắc Mộc lão tổ nói: "Nói như vậy, ngươi muốn trắng trợn cướp đoạt lạc?"

"Huyết Ngọc Thần Cốt Tham vốn chính là vật của bản lão tổ, là ngươi đoạt đồ vật của ta." Hắc Mộc lão tổ cười lạnh, mặc dù bọn hắn đã được chứng kiến sự đáng sợ của Tiêu Phàm, nhưng bọn hắn cũng không phải đến đây để động thủ cùng Tiêu Phàm.

Hơn nữa, cho dù động thủ, bốn người bọn họ liên thủ, cũng sẽ không e ngại Tiêu Phàm.

Tiếng nói vừa dứt, bốn người Hắc Mộc lão tổ cùng bước lên phía trước, khí thế cường đại ép về phía đám người Tiêu Phàm, mấy người Kiếm La không khỏi lui về phía sau mấy bước, chỉ có Tiêu Phàm vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

"Ngươi muốn đan dược đúng không?" Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói.

"Tiểu tử, tính ngươi thức thời, giao đan dược ngươi luyện chế cho ta, hai chúng ta thanh toán xong." Hắc Mộc lão tổ còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ hãi, lập tức cười ha hả.

"Không, ngươi nhầm rồi, ngươi bây giờ còn muốn đan dược, ít nhất phải cho mười vạn Thần thạch." Tiêu Phàm duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.