Vô Thượng Sát Thần

Chương 1850: Vì Sao Ta Phải Cứu Hắn



Thần sắc Xích Vân lão tổ bồn chồn không yên, hắn đang do dự, có nên nói cho Tiêu Phàm biết không.

"Chờ đến lúc ngươi đột phá Chiến Thần Cảnh đỉnh phong, cũng có thể biết, nói cho ngươi cũng không sao." Xích Vân lão tổ suy nghĩ một chút nói. "Cái Thanh Phong lão quỷ muốn chính là danh ngạch rời khỏi Thiên Địa Lao Ngục!"

Tiêu Phàm không khỏi nhíu mày, hắn mặc dù đã sớm có phỏng đoán, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh, chỉ là bên ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh mà thôi.

Xích Vân lão tổ thấy Tiêu Phàm bình tĩnh như vậy, ánh mắt không khỏi nhìn lại mấy lần, tựa như cho là mình nhìn lầm.

"Vạn Bảo Các có năng lực rời khỏi Thiên Địa Lao Ngục?" Trầm ngâm một lát, Tiêu Phàm mới lên tiếng hỏi.

Trong ấn tượng của hắn, chỉ có Tu La Vương tộc ở Tu La Sơn mới có phương pháp ra vào Thiên Địa Lao Ngục mới đúng, Vạn Bảo Các vì sao cũng có thể?

"Không phải Vạn Bảo Các có thể, mà là Cổ gia có thể." Xích Vân lão tổ lắc đầu, khi nói đến Cổ gia, trong mắt Xích Vân lão tổ đều là vẻ kiêng kị.

"Cổ gia đến từ Thái Cổ thần giới?" Tiêu Phàm hơi nhíu mày, trong nháy mắt đoán được cái gì.

Cũng chỉ có thân phận như vậy, mới có thể giải thích được rõ ràng, có thể khiến Xích Vân lão tổ kiêng kị, để Hắc Mộc lão tổ thần phục, cũng không phải là Cổ Thần Phong và Vạn Bảo Các, mà là Cổ gia.

Nếu như chỉ là Cổ gia ở Thiên Địa Lao Ngục, tối đa cũng chỉ là một nhóm Chiến Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi, không thể khiến những nhân vật cấp bậc lão tổ kiêng kị được.

Nhưng nếu như Cổ gia là đến từ Thái Cổ thần giới, thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.

"Không sai." Xích Vân lão tổ có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm biết nhiều như vậy hiển nhiên đã vượt quá dự liệu của hắn.

Sắc mặt Tiêu Phàm có chút trầm xuống, trong lòng của hắn lại là nhanh chóng suy tính, ban đầu hắn nghĩ là Thiên Địa Lao Ngục này, chỉ là một đặc thù bí cảnh của Chiến Hồn đại lục mà thôi.

Bây giờ xem ra, chuyện cũng không phải là đơn giản như vậy, các thế lực ở Thái Cổ thần giới liên tiếp tiến vào mảnh mộ địa này, điều này quá không bình thường.

"Hi vọng chuyện ở đây nhanh chóng kết thúc, để có thể mau chóng chạy tới Tu La Sơn." Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm quyết định, sau đó lại nói: "Xích Vân tiền bối, ngươi tìm đến ta là muốn ta giúp ngươi giải độc sao?"

"Đúng vậy!" Xích Vân lão tổ cũng không giấu diếm, hắn nghe nói Tiêu Phàm là Thần Dược Sư, mà lần trước hắn cứu Tiêu Phàm một mạng, cho nên lần này đến đây để thử vận may.

Thật ra mấy ngày trước, Xích Vân lão tổ đã ngồi chờ bên ngoài khách sạn chỗ Tiêu Phàm ở, chỉ là Tiêu Phàm còn đang trong Luyện Tâm tháp, cho nên hắn đành phải kiên trì đợi mà thôi.

"Để ta xem một chút." Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, lần trước Xích Vân lão tổ giúp mình một lần, Tiêu Phàm cũng muốn giúp hắn giải độc.

"Trước tiên không cần phải để ý đến ta, Thanh Phong lão quỷ sắp không chịu nổi rồi, ngươi cứu hắn trước đi!" Xích Vân lão tổ vội vàng nói.

Chỉ là khi nói ra lời này, hắn lại lo lắng nhìn Tiêu Phàm, phải biết là Tiêu Phàm có thù với Thanh Phong lão tổ, hiện tại muốn Tiêu Phàm đi cứu hắn, không phải là đùa giỡn hay sao?

Tiêu Phàm không thừa cơ giết Thanh Phong lão tổ, đã coi như là nhân từ rồi.

"Mang ta đi nhìn xem." Tiêu Phàm nghĩ một lát, vẫn gật đầu nói.

Khỏi cần phải nói, chỉ dựa vào việc Thanh Phong lão tổ không có thần phục Cổ Thần Phong, Tiêu Phàm cảm thấy người này cũng không tệ lắm, bất cứ lúc nào đều duy trì bản tâm của mình.

Nếu như có thể khiến Thanh Phong lão tổ gia nhập Tu La điện, thì không thể tốt hơn.

Chỉ là hi vọng này cũng không phải là rất lớn, Thanh Phong lão tổ bụng dạ hẹp hòi, nhưng hắn cũng vô cùng kiêu ngạo.

"Được." Xích Vân lão tổ gật đầu, hắn theo dõi Tiêu Phàm lâu như vậy, vốn là vì tìm hắn giải độc Thanh Phong lão tổ, dù sao Tiêu Phàm cũng là Thần Dược Sư.

Hắn cũng từng nghĩ tới tìm Thần Dược Sư khác để hỗ trợ, nhưng lại sợ Thần Dược Sư khác cùng Cổ Thần Phong có quan hệ, đến lúc đó không cứu không được bọn hắn, ngược lại sẽ hại bọn hắn.

Tiêu Phàm đi theo Xích Vân lão tổ xuyên qua đường phố, Tiêu Phàm một mực đi theo, Xích Vân lão tổ cẩn thận như vậy cũng là hợp tình hợp lí, bọn hắn chắc chắn đang tránh né Cổ Thần Phong truy sát.

Đến tận khi màn đêm buông xuống, Xích Vân lão tổ mới mang theo Tiêu Phàm đi vào trong sân một gian tiểu viện ở ngoại thành Thiên Thương Thần, tiểu viện vô cùng rách nát, có rất nhiều ăn mày cũng ở đây.

Trong lòng Tiêu Phàm có cảm giác khó chịu, đường đường là nhân vật cấp bậc lão tổ, vậy mà chỉ có thể ẩn thân ở địa phương thế này.

Nhớ lại bộ dáng ngạo khí của Thanh Phong lão tổ, trong lòng Tiêu Phàm không khỏi thở dài một hơi, đời người có đôi khi thay đổi rất nhanh.

"Xích Vân lão quỷ, sao ngươi lại trở về rồi? Không phải ta bảo ngươi đi rồi sao?" Đẩy một cái cửa cái rách nát ra, một giọng nói từ bên trong truyền ra, một trận ho khan vang lên.

Bên trong một xó của gian phòng tối tăm, một lão giả mặc y phục rách rưới đang nằm, tóc hoa râm, huyết khí suy bại, sinh cơ trên người đã gàn cạn kiệt.

"Ngươi xem, ta mang ai tới." Xích Vân lão tổ cười nói, nhưng khi nói ra lời này, hắn cũng cảm giác có chút không đúng, Tiêu Phàm với Thanh Phong lão tổ vốn có thù mà.

Quả nhiên, khi Thanh Phong lão tổ quay đầu nhìn thấy Tiêu Phàm, vẻ mặt liền lộ ra một tia sợ hãi, tựa như sợ Tiêu Phàm động thủ.

Nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh lại, có lẽ hắn đã nhìn thấu sinh tử, hắn dùng toàn lực ứng phó cũng không phải đối thủ của Tiêu Phàm, huống chi là bây giờ.

"Ngươi dẫn hắn tới giết ta?" Thanh Phong lão tổ bình thản nói, chỉ là trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

"Thanh Phong lão quỷ, bụng dạ ngươi thật hẹp hòi, tiểu huynh đệ nếu muốn giết ngươi, ngươi còn có thể nói nhảm nhiều như vậy sao?" Xích Vân lão tổ nổi giận nói.

Hắn thỉnh thoảng quét mắt nhìn Tiêu Phàm, sợ Tiêu Phàm nổi giận.

Có điều thần sắc Tiêu Phàm vẫn bình tĩnh đứng ở kia, chỉ đứng ở kia thờ ơ nhìn mà thôi, tựa như tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì với hắn.

"Không phải tới giết ta?" Thanh Phong lão tổ nhíu mày, nói chuyện cũng lộ ra vẻ cố hết sức, hiển nhiên hắn trúng độc đã sâu. "Vậy ngươi tới làm gì? Chế nhạo ta sao?"

"Ngươi cảm thấy ngươi đáng giá để ta chế nhạo sao?" Tiêu Phàm rốt cục mở miệng, trong giọng nói đều là ý khinh thường.

Hắn không có hứng thú này, nói cho cùng, Thanh Phong lão tổ cùng hắn cũng không có thù hận quá lớn, chỉ có Thanh Phong lão tổ muốn đối phó với hắn mà thôi.

Thanh Phong lão tổ nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, mình đường đường là đại lão tổ, bây giờ đến tư cách bị người chế nhạo cũng không có sao?

"Nếu như không phải nghe nói ngươi còn có mấy phần ngông nghênh, ta cũng lười xen vào việc của người khác." Giọng nói của Tiêu Phàm tiếp tục vang lên, "Trên người ngươi không phải có Sinh Sinh Bất Tức Quả sao, chẳng lẽ nó không giải được Ô Hỏa Độc?"

" Sinh Sinh Bất Tức Quả đã bị Cổ Thần Phong đoạt đi rồi." Sắc mặt Xích Vân lão tổ khó coi nói.

Nếu như có Sinh Sinh Bất Tức Quả, một chút độc trong cơ thể của bọn họ đã sớm giải được.

Nói đến Sinh Sinh Bất Tức Quả, Thanh Phong lão tổ liền nghiến răng nghiến lợi, quả này mặc dù kém Sinh Sinh Bất Tức Quả thành thục, nhưng cũng là trọng bảo khó tìm trong thiên hạ.

Hắn thật vất vả có được một quả, lại bị Cổ Thần Phong cưỡng ép đoạt đi.

"Tiểu huynh đệ, ngươi mau cứu Thanh Phong lão quỷ đi, người này mặc dù mắt cao hơn đầu, nhưng bản chất cũng không xấu." Xích Vân lão tổ khẩn cầu nhìn về phía Tiêu Phàm nói.

"Vì sao ta phải cứu hắn?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, lơ đễnh nói.

Xích Vân lão tổ có chút kinh ngạc, ngươi không cứu Thanh Phong lão tổ, vậy đi theo ta tới nơi này làm gì, chẳng lẽ thật sự chỉ đến để chế nhạo sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.