Vô Thượng Sát Thần

Chương 1851: Liên Thủ



Xích Vân lão tổ rất nhanh đã hiểu ra, Tiêu Phàm không phải là không cứu Thanh Phong lão tổ, mà là muốn Thanh Phong lão tổ tự mình mở miệng.

Đã muốn Tiêu Phàm cứu, lại không nguyện ý nó một câu sao?

Thanh Phong lão tổ há miệng muốn nói, nhưng thực sự nói không nên lời, nửa tháng trước, hắn còn muốn giết chết Tiêu Phàm, bây giờ sao có thể không có mặt mũi để Tiêu Phàm cứu hắn?

"Thanh Phong lão quỷ, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù sao?" Xích Vân lão tổ vội vàng nói.

Hắn biết, Tiêu Phàm cũng là một người kiêu ngạo, Thanh Phong lão tổ không mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay.

"Báo thù?" Hai mắt Thanh Phong lão tổ đỏ bừng, toàn thân hắn hữu khí vô lực, nhưng khi nghe được hai chữ báo thù này, lập tức như đầy máu sống lại.

Sao hắn lại không muốn báo thù chứ?

Qua nhiều năm như vậy, còn chưa có người nào khiến hắn bị thua thiệt lớn như vậy, Cổ Thần Phong thì thế nào, nếu thật sự giết Cổ Thần Phong, Cổ gia cũng không làm gì được hắn.

Dù sao, cường giả Thiên Thần cảnh cũng không thể tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, với thực lực của hắn, nếu như muốn chạy trốn, Thiên Địa Lao Ngục lớn như thế, hắn tùy tiện chọn một chỗ thì đều có thể sống yên ổn.

"Chỉ cần ngươi có thể cứu ta, ta nguyện ý làm cho ngươi ba chuyện." Thanh Phong lão tổ chật vật ngồi dậy, cúi đầu nói với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào Thanh Phong lão tổ, một lát sau mới nhẹ gật đầu, hắn ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy cánh tay Thanh Phong lão tổ, thả ra một tia linh hồn lực thăm dò vào trong.

Trong nháy mắt, một tia đen nhánh giống như hỏa diễm sương mù lập tức lao về phía linh hồn lực của Tiêu Phàm, khí tức âm u khiến Tiêu Phàm phải giật mình chút nữa đã kêu lên.

"Đúng là Thiên Ô Hỏa Độc." Trong lòng Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn, sau đó dùng tinh thần dẫn ngọn lửa màu đen kia tiến vào trong cơ thể hắn.

"Tiểu huynh đệ!" Xích Vân lão tổ thấy thế, hoảng hốt la lên.

Thiên Ô Hỏa Độc này ngay cả bọn hắn cũng không làm gì được, cho dù Tiêu Phàm là luyện dược sư, cũng chưa chắc có thể đối phó được, đến lúc đó nếu lại liên lụy đến Tiêu Phàm, bọn hắn sẽ áy náy muôn phần.

Thanh Phong lão tổ cũng kinh ngạc không thôi, hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm vì cứu hắn, lại dẫn tất cả Thiên Ô Hỏa Độc vào trong cơ thể mình.

Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn lại có chút cảm động, phải biết rằng, hắn vẫn là địch nhân của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vậy mà không ngại nguy hiểm đến tính mạng để cứu hắn.

Nếu như hắn biết, Tiêu Phàm vốn không sợ Thiên Ô Hỏa Độc, có lẽ hắn sẽ không nghĩ như vậy.

Giờ phút này, bên trong huyết mạch Tiêu Phàm, một tia Vô Tận Chi Hỏa bùng lên, khi Thiên Ô Hỏa Độc vừa tiến vào thân thể hắn, đã bị Vô Tận Chi Hỏa đốt cháy hầu như không còn.

Sau thời gian uống cạn nửa chén trà, Tiêu Phàm mới thu tay lại, thần sắc vô cùng bình tĩnh nói: "Xong rồi."

"Xong rồi? Nhanh như vậy?" Xích Vân lão tổ vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng, hắn lĩnh ngộ chính là Hỏa Diễm Áo Nghĩa, ngay cả hắn cùng không làm gì được Thiên Ô Hỏa Độc, Tiêu Phàm sao có thể nhanh như vậy đã chữa khỏi?

Thanh Phong lão tổ cảm thụ được biến hóa trong thân thể, mặc dù thân thể hắn còn có chút suy yếu, nhưng Thiên Ô Hỏa Độc trong thân thể thực sự đã biến mất, chỉ có kinh mạch còn có chút bị hao tổn mà thôi.

"Đa tạ." Thanh Phong lão tổ đứng dậy, khẽ thi lễ với Tiêu Phàm, hắn phát hiện mình vẫn quá coi thường Tiêu Phàm.

"Không cần cám ơn ta, ngươi đã đáp ứng làm giúp ta ba chuyện." Tiêu Phàm lơ đễnh, sau đó quay người nhìn về phía Xích Vân lão tổ nói: "Xích Vân tiền bối, đến lượt ngươi."

Xích Vân lão tổ tự nhiên mừng rỡ vô cùng, Tiêu Phàm bỏ ra thời gian mười nhịp hô hấp để luyện hóa Thiên Ô Hỏa Độc trong cơ thể hắn.

"Đa tạ tiểu huynh đệ." Xích Vân lão tổ nói cảm tạ từ đáy lòng.

"Tiền bối lần trước giúp đỡ, ta còn chưa kịp cảm tạ mà." Tiêu Phàm khẽ mỉm cười nói.

Hai người Xích Vân lão tổ cũng đại khái hiểu được cách Tiêu Phàm làm người, hắn chính là kiểu người "Ngươi tốt với ta, ta sẽ báo đáp ngươi gấp trăm lần, nếu ngươi muốn hại ta, ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần".

"Sau này, hai vị có tính toán gì không?" Tiêu Phàm lại hỏi.

"Cổ Thần Phong cùng đám người Hắc Mộc sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chẳng mấy chốc bọn hắn sẽ đối phó với Cổ Nhược Trần, chúng ta chuẩn bị liên thủ với Cổ Nhược Trần." Xích Vân lão tổ suy nghĩ một chút nói.

"Không biết hai vị cảm thấy, ta có tư cách để liên thủ cùng các ngươi hay không?" Tiêu Phàm đột nhiên cười nói, trong lòng của hắn lại là đang nghĩ, mình đây coi như là cướp mối của Cổ Nhược Trần hay không?

Xích Vân lão tổ và Thanh Phong lão tổ nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm, sau đó hai người nhìn nhau, Xích Vân lão tổ nói: "Tiểu huynh đệ, không phải chúng ta không tin ngươi, nhưng ngay cả bối cảnh của ngươi là gì chúng ta cũng không biết mà."

"Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, ta cùng Tu La Sơn có chút quan hệ." Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.

"Tu La Sơn?" Con ngươi của hai vị lão tổ khẽ co rụt lại, dù là đối mặt với Cổ gia, bọn hắn cũng không kinh ngạc như vậy.

Mọi người đều biết, Tu La Sơn chính là thế lực thần bí nhất ở mảnh thiên địa này, cho dù là Thương Sinh thần quốc cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc tới, người này thế mà lại có quan hệ với Tu La Sơn?

"Tiểu huynh đệ chẳng lẽ là người kế thừa của Tu La Sơn?" Xích Vân lão tổ nhịn không được hỏi.

Tiêu Phàm cười không nói, nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn đúng là một người kế thừa, chỉ là hắn không thuộc Tu La Vương tộc mà thôi.

Nhìn thái độ của Tiêu Phàm, hai người Xích Vân lão tổ hoàn toàn chắc chắn thân phận của Tiêu Phàm chính là một người kế thừa cảu Tu La Sơn.

Thanh Phong lão tổ liền vội vàng khom người nói: "Lão hủ có mắt không biết thái sơn, xin các hạ chớ trách."

"Vấn đề ta vừa nói, hai vị cảm thấy thế nào?" Tiêu Phàm khoát khoát tay, lại hỏi.

"Tự nhiên có thể." Hai vị lão tổ âm thầm trao đổi một phen, sau đó đồng thời gật gật đầu.

Trong lòng bọn họ vẫn không thể bình tĩnh, hai người không ngờ người kế thừa của Tu La Sơn, lại muốn đối phó với Cổ Thần Phong.

Nhưng thật ra là bọn hắn hiểu lầm, Tiêu Phàm không phải muốn đối phó với Cổ Thần Phong, mà là muốn đối phó với Tiếu Thương Sinh, chỉ có điều nếu như Cổ Thần Phong muốn đối phó hắn, Tiêu Phàm cũng không để ý phản kích một chút.

Hơn nữa, nếu như hai vị lão tổ biết Tiêu Phàm căn bản không phải là người của Tu La Vương tộc, mà là Tu La điện chủ ở Chiến Hồn đại lục, có lẽ hai người sẽ buồn bực tới hộc máu.

Bởi vì bọn hắn lên không phải là thuyền lớn thuận buồm xuôi gió, mà lại lên nhầm thuyền hải tặc.

Một khi thân phận Tiêu Phàm bị bại lộ, địch nhân mà bọn hắn phải đối mặt, chính là Thương Sinh thần quốc cùng Tu La Sơn Vương tộc.

"Nếu như hợp tác thuận lợi, có lẽ hai vị có thể rời khỏi giới này đấy." Tiêu Phàm lại ném cho hai người một mê vụ đạn.

"Đa tạ Kiếm công tử." Hai người nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, xưng hô với Tiêu Phàm cũng thay đổi.

Trong lòng Tiêu Phàm lai khẽ nở nụ cười, có thể liên thủ với hai đại lão tổ, đối với hắn mà nói, chính là như hổ thêm cánh.

Dù sao, thực lực của Thanh Phong lão tổ hắn đã tự mình trải nghiệm, Xích Vân lão tổ cũng là nhân vật cùng một cấp độ với Thanh Phong lão tổ.

Chỉ là Tiêu Phàm đang nghĩ, nếu như tương lai hai người này thật sự còn sống rời khỏi Thiên Địa Lao Ngục, biết nơi mình tiến vào không phải Thái Cổ thần giới, mà là Chiến Hồn đại lục, lúc đó hai người sẽ nghĩ gì đây?

"Cẩn thận!" Đột nhiên, màng nhĩ Tiêu Phàm chấn động một cái, đưa tay vung ra một đạo kiếm chỉ, sau đó thân thể nhanh chóng nhảy về một bên.

Hai người Xích Vân lão tổ cùng Thanh Phong lão tổ thấy thế, cũng nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Vù vù! Từng tiếng xé gió rất nhỏ xuất hiện, ngay sau đó mấy tia sắc bén chém xuống vị trí bọn hắn đứng trước đó, mặt đất cũng vỡ ra, từng khe rãnh thật sâu ở trong lòng đất tràn ra.

"Ai?" Xích Vân lão tổ tức giận gầm lên lên, hắn cùng Thanh Phong lão tổ đã xuất hiện trên bầu trời trong đêm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.