Vô Thượng Sát Thần

Chương 1852: Vô Tận Chiến Điển Dị Biến



Xích Vân lão tổ cùng Thanh Phong lão tổ đứng sừng sững giữa đêm tối trên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn phía, nhưng không phát hiện được bóng người nào ở gần đó.

Nhưng khi nãy bọn hắn rõ ràng cảm ứng được một luồng sát cơ lạnh lẽo, nếu như không phải Tiêu Phàm nhắc nhở, bọn hắn phản ứng cũng coi như nhanh, có lẽ bây giờ hai người đã chết rồi.

Hai người mặc dù chỉ vừa mới loại trừ hết Thiên Ô Hỏa Độc, nhưng thực lực cũng không kém quá nhiều, hiện tại ngay cả địch nhân cũng không phát hiện được, việc này cũng quá đả kích lòng tin của hai người.

Nhìn khắp bốn phía, ngay cả bóng dáng Tiêu Phàm, hai người cũng không thấy, đây mới là quỷ dị nhất.

Phụt phụt ~

Khi hai người đang dò xét bốn phía, từ trên hư không đột nhiên rơi xuống từng thân ảnh, máu tươi bắn ra, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Hai người Xích Vân lão tổ nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Phàm khoác hắc bào đang đứng lơ lửng trên không, tóc đen bay bay, sát khí quanh thân nở rộ, trông hắn vô cùng đáng sợ, tựa như Ma Thần trong bóng tối.

"Tiểu huynh đệ!" Hai người Xích Vân lão tổ xuất hiện bên người Tiêu Phàm.

Thời khắc này Tiêu Phàm đã thu liễm lại tất cả sát ý, nếu như không phải vừa mới thực sự cảm nhận được sự kinh khủng Tiêu Phàm, hai người còn tưởng đây chỉ là một giấc mộng.

Sau đó thân ảnh của hai người xuất hiện bên thi thể không ngừng rơi xuống kia, Thanh Phong lão tổ lách mình biến mất tại chỗ, sau một nhịp thở hắn đã quay lại, trong tay của hắn cầm một đoạn cánh tay.

Trên cánh tay kia, có một phù văn màu đen thần bí, tựa như một cái bóng, âm trầm đáng sợ.

"Ảnh thần vệ!" Con ngươi của Xích Vân lão tổ khẽ co rụt lại, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói: "Kiếm công tử, hôm nay ngươi giết Ngũ vương tử, bọn hắn hẳn là đến giết ngươi."

"Ngươi giết Ngũ vương tử?" Thanh Phong lão tổ nghe vậy, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, ở thành Thiên Thương Thần mà lại giết Ngũ vương tử, đây quả thực là muốn chết mà.

"Ý của ngươi là những người này là người của Tiếu Thương Sinh?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì.

"Không sai, ảnh thần vệ vốn là tới vô ảnh đi vô tung, chỉ nghe lệnh của Tiếu Thương Sinh, nghe đồn ảnh thần vệ yếu nhất cũng là cửu biến Chiến Thần, ngươi vừa rồi giết chết hẳn là một tiểu đội." Xích Vân lão tổ gật đầu nói.

Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cũng vì thực lực của Tiêu Phàm mà cảm thấy rung động, bọn hắn ngay cả bóng của ảnh thần vệ cũng không phát hiện được, nhưng Tiêu Phàm chỉ trong chốc lát đã chém giết hết một tiểu đội, điều này khiến hắn sao có thể không kinh ngạc.

Nhưng mà lúc này, Tiêu Phàm lại nở nụ cười, thầm nghĩ trong lòng: "Xem ra ta đã thành công lọt vào mắt của Tiếu Thương Sinh."

Hai người Xích Vân lão tổ lại thầm mắng, lúc này mà ngươi còn cười, không biết người bị ảnh thần vệ để mắt tới, đều đã chết sao?

"Hai vị, sau này các ngươi sẽ đi theo ta, hay là có việc khác?" Tiêu Phàm nhìn về phía hai người hỏi.

"Chúng ta vẫn là đợi một chỗ đi." Xích Vân lão tổ vội vàng nói, hắn cũng không dám ở cùng một chỗ với Tiêu Phàm, người bị ảnh thần vệ để mắt tới, ngày đêm đều không được an bình, bọn hắn cũng không muốn mỗi ngày đều trải qua cuộc sống như vậy.

"Nếu có chuyện gì, dùng cái này liên hệ." Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, hắn sao có thể không nhìn ra ý của hai người chứ, tiện tay vứt cho hai người một cái Truyền Âm Ngọc Phù, sau đó biến mất ở chân trời.

Nhìn theo bóng lưng Tiêu Phàm rời đi, Xích Vân lão tổ không khỏi thở dài: "Không hổ là người kế thừa Tu La Sơn, một tiểu đội ảnh thần vệ, lại bị hắn dễ dàng xử lý như vậy."

"Ai, lần này ta thiếu hắn ân tình lớn." Thanh Phong lão tổ cũng thở dài.

"Thanh Phong lão quỷ, tính tình của ngươi thực sự phải sửa lại, cũng may Kiếm công tử tấm lòng rộng lớn, bằng không người gặp xui xẻo không chỉ là ngươi." Xích Vân lão tổ có ý tốt khuyên bảo.

Thanh Phong lão tổ nhẹ gật đầu, nghĩ đến mình đã từng muốn giết Tiêu Phàm, hắn cũng không nhịn được rùng mình một cái, hắn rất tự tin đối với thực lực bản thân mình nhưng cũng không dám cùng đám người điên trên Tu La Sơn kia phân cao thấp.

Thần cung ở thành Thiên Thương Thần, trong cung điện của Tiếu Thương Sinh, Tiếu Thương Sinh toàn thân run nhè nhẹ, hiển nhiên là hắn đang tức giận.

"Một tiểu đội chết hết?" Lời nói lạnh như băng từ trong miệng Tiếu Thương Sinh thốt ra.

Trong đại điện, một người áo đen đang quỳ, cảm nhận được sát khí trên người Tiếu Thương Sinh, hắn cúi đầu không nói, sợ Tiếu Thương Sinh nổi giận.

"Thực lực của kẻ này, xem ra so tưởng tượng của ta còn mạnh hơn!" Tiếu Thương Sinh thu lại sát ý, trong giọng nói lộ ra vẻ kích động.

"Thần chủ, thuộc hạ có một suy đoán." Cuối cùng, người áo đen kia cố lấy dũng khí nói, "Từ thi thể tiểu đội bị chết kia, có thể thấy người giết chết bọn hắn, có thủ pháp tương tự với người của Tu La Sơn."

"Tu La Sơn?" Ngữ khí của Tiếu Thương Sinh trở nên vô cùng âm trầm, thậm chí có chút âm tàn. "Như thế càng tốt, chờ sau khi bản thần thử qua Trường Sinh đan, sẽ lại đến đối phó hắn, các ngươi sắp xếp cẩn thận, đừng để hắn chạy."

"Vâng, Thần chủ." Người áo đen cung kính gật đầu, sau đó biến mất trong đại điện.

"Chờ bản tôn khôi phục, việc đầu tiên là thu thập Tu La Sơn, Dạ Cửu U, Dạ Cửu Thiên, người thắng lợi cuối cùng vẫn là ta." Tiếu Thương Sinh cười gằn nói.

......

Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn mười ngày, Tiêu Phàm vẫn một mực tu luyện trong tiểu thiên địa, nghiên cứu bộ Tâm Luyện Cổ Kinh mà Luyện Tâm Tử cho hắn.

Đáng tiếc, thời gian hơn mười ngày, Tiêu Phàm cũng không thu hoạch được gì.

Trong lúc đó, Tiêu Phàm có hỏi qua khí linh Luyện Tâm Tháp Luyện Tâm Tử, Luyện Tâm Tử nói cho hắn biết, sau khi hắn trở thành Thiên Thần, tự nhiên là có thể nhìn hiểu.

Nhưng Tiêu Phàm không cho là như vậy, bất kỳ công pháp gì, tu sĩ cấp thấp tu luyện công pháp cao cấp, cho dù trong thời gian ngắn lĩnh ngộ không thông, nhưng cũng phải có một chút thu hoạch mới đúng.

Nhưng quỷ dị nhất chính là, bộ Tâm Luyện Cổ Kinh này, Tiêu Phàm có cảm giác mình rõ ràng hiểu được, nhưng lại không thể tu luyện được.

Chẳng lẽ Tâm Luyện Cổ Kinh không thích hợp với chính bản thân hắn?

"Luyện Tâm Tử, ngươi ngẫm lại xem, chủ nhân trước kia của ngươi tu luyện Tâm Luyện Cổ Kinh này như thế nào?" Tiêu Phàm đành phải cầu cứu khí linh Luyện Tâm Tháp.

Luyện Tâm Tử xuất hiện lần nữa, nói: "Cụ thể ta cũng không rõ ràng, đúng rồi, chủ nhân đã từng nói, loại công pháp như Cổ Kinh, Thiên Thư, cần cơ duyên."

Cơ duyên?

Tiêu Phàm thầm mắng không thôi, hắn cũng không tin tu luyện một bộ công pháp còn cần cơ duyên, thế nhưng hắn đã từng thử tìm một bộ Thiên Thư trong Tu La trong truyền thừa để tu luyện, nhưng cũng không thể thành công.

"Chẳng lẽ ta thật sự chỉ có thể tu luyện Vô Tận Chiến Điển?" Trong lòng Tiêu Phàm rất không cam lòng.

Muốn lĩnh ngộ được tầng thứ mười một của Vô Tận Chiến Quyết kia rất khó khăn, Tiêu Phàm đã dung hợp tất cả công pháp trong Tu La truyền thừa lại một lần, nhưng vẫn như cũ chẳng được gì.

Tiêu Phàm có cảm giác, Vô Tận Chiến Quyết tầng thứ mười một, cũng không phải dung hợp như thế.

"Đúng rồi, ta còn chưa từng sử dụng Vô Tận Chiến Điển để tu luyện, lúc trước dẫn ra Vô Tận Chiến Điển để tu luyện công pháp, tốc độ nhanh hơn nhiều." Thần sắc Tiêu Phàm đột nhiên khẽ động.

Trong lòng cũng trở nên khẩn trương, nếu như dùng Vô Tận Chiến Điển cũng không thể tu luyện, vậy việc hắn muốn tu luyện Tâm Luyện Cổ Kinh coi như không có chút hi vọng nào.

Suy nghĩ của Tiêu Phàm vừa động, sâu trong Thần cung, bỗng nhiên một vệt kim quang bay tới, chính là quyển ghi lại Vô Tận Chiến Điển.

Tiêu Phàm lập tức dùng tinh thần chìm vào Vô Tận Chiến Điển, lần nữa tu luyện Tâm Luyện Cổ Kinh.

Sau một khắc, một chuyện xảy ra khiến Tiêu Phàm kinh ngạc, chỉ thấy Vô Tận Chiến Điện đột nhiên sáng chói kim quang, chiếu sáng toàn bộ Thần cung u tối.

Ngay sau đó, Vô Tận Chiến Điển vẫn một mực khép kín, giống như sách vở, đột nhiên lật lên một trang, tựa như lá vàng lập loè tỏa sáng.

Tiêu Phàm có thể thấy rõ ràng, phía trên tờ thứ nhất của Vô Tận Chiến Điển vốn không có văn tự gì, trong thời khắc nó mở ra kia, một văn tự rườm rà đột nhiên hiện lên phía trên kim trang.

Bên tai Tiêu Phàm, vang lên từng âm tiết cổ xưa, giống như thần âm đinh tai nhức óc, khiến đầu óc Tiêu Phàm có chút phát run.

Nhưng nội tâm của hắn lại là vô cùng thanh minh, tựa như hiểu rõ được cái gì, một chút huyền ảo hư vô hiện lên trong đầu hắn.

"Đây là?" Hai mắt Tiêu Phàm trợn lớn lộ ra vẻ khó tin, hắn cảm giác, Vô Tận Chiến Điển có vẻ như trở nên có chút khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.