Đám đông nuốt nước bọt ừng ực, há mồm trợn mắt nhìn lên sàn đấu giá, rất nhiều người thầm chửi kẻ đó là tên điên, chỉ là một viên đan dược thôi mà, đáng giá bỏ ra nhiều Thần thạch như vậy sao?
Giá trên trời!
Trong lòng đám đông ai cũng toát ra ba chữ đó, cũng chỉ có ba từ đó mới có thể khái quát được giá trị của Trường Sinh đan mà thôi.
Nghe thấy vậy, bàn tay nắm chặt của Tiêu Phàm mới từ từ mở ra, lúc này hắn mới phát hiện ra lòng bàn tay hằn còn đang bít rịn mồ hôi.
Nhưng cũng may là cuối cùng cũng có người ra giá rồi, hơn nữa người có tư cách ra tới giá này cũng chỉ có một người, đó chính là Tiếu Thương Sinh!
“Đúng là có người ra giá thật rồi kia, chẳng lẽ là Tiếu Thương Sinh?” Kiếm là vô cùng mất bình tĩnh, kích động nói.
Cuối cùng thì trên khuôn mặt Tiêu Phàm cũng hiện ra một nụ cười, sau đó hắn nhìn Cổ Nhược Trần, cảm thấy vô cùng sung sướng: “Cổ huynh, phiền huynh chuẩn bị thêm giúp ta mười viên thần lực chi tinh Chiến Thần cảnh đỉnh phong.”
“Được!” Cổ Nhược Phàm không biết Tiêu Phàm cần nhiều thần lực chi tinh như vậy để làm gì, nhưng vẫn đồng ý một cách không hề do dự.
Hai trăm vạn Thần thạch dù sao vẫn đủ để mua năm mươi viên thần lực chi tinh của Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Huống hồ, lúc trước Tiêu Phàm còn lấy được một trăm năm mươi vạn Thần thạch từ tay Lãnh Đồng, dù trước đây Tiêu Phàm không có một viên Thần thạch nào trong tay thì bây giờ hắn cũng là một kẻ giàu có đẳng cấp rồi.
“Đúng rồi, Cổ huynh, nếu như người đấu giá viên đan này muốn biết Thần Dược Sư luyện ra viên Trường Sinh đan này là ai thì huynh có thể bật mí ra một chút.” Tiêu Phàm cười nói.
Cổ Nhược Trần gật đầu, hắn đã đoán được phần nào kế hoạch của Tiêu Phàm rồi, đó là muốn dựa vào Trường Sinh đan để tiếp cận Tiếu Thương Sinh, sau đó sẽ đối phó với hắn ta.
Chỉ có điều Tiếu Thương Sinh là lão quái vật đã sống cả vạn năm rồi, nên chẳng lẽ lại dễ đối phó đến như vậy sao?
Cổ Nhược Trần muốn nhắc nhở nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của Tiêu Phàm hắn nghĩ có lẽ Tiêu Phàm phải nắm chắc mọi thứ lắm mới dám làm như vậy.
“Kiếm huynh, hai trăm vạn Thần thạch trừ đi năm phần trăm phí khấu trừ thủ tục, lát nữa ta sẽ đưa Thần thạch cho ngươi.” Cổ Nhược Trần cố ý nói thêm một câu.
Dứt lời, Cổ Nhược Trần liền quay người đi ra cửa, nhưng Tiêu Phàm liền đứng lên cản Cổ Nhược Trần.
“Cổ huynh, đợi một lát.” Tiêu Phàm kêu lên.
Cổ Nhược Trần nhìn Tiêu Phàm đầy nghi ngờ, hai thuộc hạ của hắn cũng đứng lên ngăn phía trước Cổ Nhược Trần, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
“Lùi lại.” Cổ Nhược Trần nhíu mày, quát lên.
Hai tên thuộc hạ kia hơi do dự lùi lại bên cạnh hắn nhưng vẫn trong tư thế đề phòng Tiêu Phàm.
“Kiếm huynh, còn có chuyện gì sao?” Cổ Nhược Trần lại hỏi, hắn không hề cảm nhận thấy bất kỳ sát ý nào trên người Tiêu Phàm, hắn không tin Tiêu Phàm sẽ đối phó với hắn.
“Nếu có thể, ta cảm thấy chúng ta nên cùng chết trong gian phòng này chứ không phải bước ra khỏi cửa.” Tiêu Phàm nói một cách đầy thâm thúy.
Đôi mắt Cổ Nhược Trần co rụt lại như hiểu ra được điều gì đó, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, hành lễ trước Tiêu Phàm rồi đi lại chỗ hắn đã ngồi trước đó.
“Mọi người nằm xuống đất, tốt nhất là giả dạng như bị trúng độc.” Tiêu Phàm nhìn đám người Sở Khinh Cuồng và Kiếm La.
Trên mặt đám người lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo ý của Tiêu Phàm, nằm xuống đất, giả bộ hôn mê.
Hai thuộc hạ của Cổ Nhược Trần cũng làm như vậy, nằm xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Cùng với việc Trường Sinh đan bị người khác dùng hai trăm mười vạn Thần thạch mua lại, hội đấu giá cũng kết thúc. Mọi người từ từ rút khỏi phòng đấu giá, sau khoảng thời gian một nửa nén nhang, hội trường vốn náo nhiệt giờ trở nên yên tĩnh trở lại.
Người trong những gian phòng đấu giá cũng lần lượt rời đi, chỉ có mỗi gian phòng của Tiêu Phàm là không có động tĩnh gì.
“Kiếm huynh, đa tạ.” Cổ Nhược Trần truyền âm cho Tiêu Phàm.
“Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì huynh nên cảm ơn Cổ Thần Phong đã hạ độc ta.” Tiêu Phàm trả lời, hắn vốn dĩ cũng chẳng muốn tham gia chuyện giữa Cổ Nhược Trần và Cổ Thần Phong.
Nhưng Cổ Thần Phong lại hạ độc Tiêu Phàm, làm sao mà Tiêu Phàm có thể nuốt giận cho được.
Chỉ là giờ đây hắn chưa muốn để lộ thân phận Tu La điện chủ của Chiến Hồn đại lục mà thôi, hắn không thể ra tay hết sức, nếu không thì Tiêu Phàm đã sớm ra tay với Cổ Thần Phong từ lâu rồi.
Cổ Nhược Trầm trầm ngâm không nói gì, hắn tin Tiêu Phàm, rõ ràng là hắn biết Cổ Thần Phong muốn ra tay với hắn.
Ầm!
Đột nhiên, cửa gian phòng bị ai đó đạp tung, ngay sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ cuốn tới trong nháy máy, bao trùm lấy toàn bộ căn phòng.
“Cổ các chủ, xem ra chúng ta không cần phải ra tay rồi.”
“Tên tiểu tử này dám hét giá hai trăm vạn Thần thạch, xem ra Thần thạch trên người hắn cũng không ít, chẳng trách mở miệng là lừa gạt lấy được hai mươi vạn Thần thạch trên người Hắc Mộc lão quỷ.
“Một người chết mà thôi, có nhiều Thần thạch thì có nghĩa gì chứ, đáng tiếc cho kẻ có thực lực mà lại không có đầu óc.”
Một chuỗi giọng nói khiêu khích từ ngoài cửa truyền tới. Tiêu Phàm đều biết đám người này, đó chính là Hắc Mộc lão tổ, Huyền Thương lão tổ, Ô Bằng lão tổ, và Bạch Long lão tổ.
Thậm chí có cả Cổ Thần Phong đang nhìn chằm chằm Cổ Nhược Trần bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Cổ các chủ, xử lý đống thi thể này thế nào?” Hắc Mộc lão tổ nhìn Cổ Thần Phong nói.
“Còn xử lý thế nào nữa, đương nhiên hủy thi diệt tích.” Huyền Thương lão tổ cười lạnh lẽo, nhìn thấy Tiêu Phàm chết trong lòng hắn đột nhiên có một sự kích động không tên.
“Huyền Thương, Bạch Long, hai người mang thi thể của bọn họ đi xử lý.” Cổ Thần Phong gật đầu, nơi sâu thẳm trong đôi mắt hắn ta lộ rõ vẻ nham hiểm.
Huyền Thương lão tổ và Bạch Long lão tổ nghe vậy thì nhìn nhau, tỏ ra do dự.
“Trong này gió lộng, độc khí đã sớm tiêu tan, ngươi còn lo lắng điều gì nữa?” Cổ Thần Phong hơi nhíu mày, hắn cảm thấy khó chịu khi hai người không nghe sa mình sai khiến.
“Hi vọng Cổ các chủ sẽ đồng ý với điều kiện của bọn ta, nói lời giữ lời.” Bạch Long lão tổ gật đầu, há miệng thổi, lập tức một cơn gió mạnh lao tới.
Rõ ràng là Bạch Long lão tổ chưa tin tưởng lời nói của Cổ Thần Phong, hắn mới làm sạch không khí trong gian phòng một lần nữa.
“Bạch Long, ngươi đang nói gì vậy, đương nhiên Cổ các chủ nói lời giữ lời rồi.” Huyền Thương lão tổ khẽ mỉm cười.
Hắn nói như vậy không hề có ý trách cứ Bạch Long lão tổ mà đang mừng thầm, chiêu này của Bạch Long lão tổ quả là vi diệu.
Bọn họ ai cũng là lão già thành tinh làm gì mà không hiểu chút ý nhỏ của Cổ Thần Phong, cho dù Cổ Thần Phong không hề có ý đối phó với bọn họ thì bọn họ vẫn phải cẩn thận.
Huyền Thương lão tổ lộ rõ nụ cười xán lạn trên mặt, quay người đi vào trong gian phòng.
Nhưng đúng vào lúc hai người quay người bước vào thì hai bóng người đột nhiên cử động, ngay sau đó cắt xẹt hai đường ngay trên cổ Huyền Thương lão tổ và Bạch Long lão tổ, hai cái đầu bỗng nhiên bị ném lên.
Tốc độ hai người ra tay nhanh đến chóng mặt. Bạch Long lão tổ và Huyền Thương lão tổ đã cảm nhận được sự nguy hiểm nhưng họ phát hiện ra bản thân mình không thể cử động được nữa rồi.
Không kịp đợi họ định thần, thì một cơn nhói đau truyền đến ở trên cổ, hai vị lão tổ hoảng sợ, linh hồn bỗng nhiên bay ra khỏi trán, xông vào trong căn phòng.
“Hắc Mộc, Ô Bằng, các người!” Linh hồn của Huyền Thương lão tổ kinh hãi kêu lên, hắn ta không ngờ rằng kẻ ra tay với họ chính là Hắc Mộc lão tổ và Ô Bằng lão tổ.
“Nhị gia đã nói rồi, chỉ có hai danh ngạch, hai danh ngạch đó là dành cho bọn ta, các ngươi đương nhiên không cần phải sống nữa.” Ô Bằng lão tổ cười nham hiểm.
“Cổ Thần Phong, ngươi thật độc ác!” Bạch Long lão tổ phẫn nộ nhìn Cổ Thần Phong. Hắn biết vừa rồi chính Cổ Thần Phong đã ra tay nếu không bọn họ muốn bỏ chạy là đã bỏ chạy được rồi.
“Âu cũng là sự lựa chọn của tự nhiên.” Cổ Thần Phong điềm đạm nói, giết chết hai vị lão tổ cứ như thể nghiền chết hai con kiến vậy. Không thể không nói, sự tàn nhẫn của Cổ Thần Phong không phải bình thường.