Vô Thượng Sát Thần

Chương 1906: Có Gan Lên Sinh Tử Đài



Bụp bụp mấy tiếng, mấy thi thể kia rơi vào trong Huyết Hồ, rất nhanh đã chìm xuống dưới mặt nước, biến mất không thấy đâu nữa.

Trong khoảnh khắc những người kia bị rơi xuống Huyết Hồ, Tiêu Phàm nhìn thấy rõ ràng, mấy thi thể kia nhanh chóng khô quắt, dường như huyết mạch cùng sinh cơ trong cơ thể trong nháy mắt bị hút mất.

Người bình thường có lẽ không chú ý tới một màn này, thậm chí cho dù chú ý tới cũng không quan tâm.

Nhưng Tiêu Phàm lại là một tinh tế, hắn như phát hiện ra điều gì, hắn thậm chí đang nghĩ, Huyết Hồ này sẽ không phải đều là do máu tươi ngưng tụ mà thành chứ.

Nhưng rất nhanh hắn đã phủ định ý nghĩ này, bởi vì những bọt nước tóe lên kia, cũng không có mùi máu tươi, chỉ do màu sắc tương đối đặc thù mà thôi.

“Thanh Phong lão đầu, may mắn ngươi nói kịp thời, bằng không chúng ta có lẽ đều phải chết ở chỗ kia.” Tiếu Thiên Dương thấy thế, không khỏi hít một hơi lạnh.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người chết quỷ dị như vậy, hoàn toàn vượt qua nhận biết của hắn.

Linh hồn, không phải là giấu bên trong không gian ý thức sao? Sao có thể bị xóa bỏ dễ dàng như thế?

Thanh Phong lão tổ lạnh nhạt nhìn về phía Tiếu Thiên Dương, Tiếu Thiên Dương khó có khi lộ ra nụ cười ngây ngốc.

“Chờ mấy ngày nữa.” Tiêu Phàm hít sâu một cái nói, hắn cũng không định lập tức tiến vào trong Huyết Hồ, những con Áo Nghĩa Thần Ngư này thật sự là quá quỷ dị.

Bên trong Thần cung, Thí Thần cũng vô cùng xao động, không biết là bất an, hay là hưng phấn, vì lý do an toàn, vẫn là chậm tiến vào Huyết Hồ một chút sẽ tốt hơn, nếu như vì tiến vào Huyết Hồ mà linh hồn bị thương thì không có lợi lắm.

Dù sao, mặc dù linh hồn có thể xem như vũ khí công kích cường đại nhất, nhưng nó cũng là yếu ớt nhất, cho dù là Tiêu Phàm cũng không dám tùy tiện đi mạo hiểm.

Nhưng mà, chuyện có vẻ như không phát triển theo hướng suy nghĩ của Tiêu Phàm.

“Gia gia, chính là hắn, hắn muốn giết ta!” Một tiếng nói phẫn nộ từ đằng xa truyền đến, chỉ thấy một đám người trùng trùng điệp điệp đi về phía nơi này.

Mở miệng nói chuyện chính là Tả Giang Lê, trên y phục của hắn còn dính đầy máu tươi, nhìn thấy máu tươi trên người hắn, Tiêu Phàm lại cau mày một cái.

“Tại sao Tả Giang Lê rơi vào trong hồ lại không có việc gì, hơn nữa còn dẫn ra quái thú cấp bậc Thiên Thần cảnh.” Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm nói, căn bản không quan tâm đến Tả Giang Lê đang phẫn nộ.

“Dám ở Tu La Cổ Thành tổn thương Tả công tử, kẻ này thật đúng là ăn tim gấu gan báo.”

“Đoán chừng là một nhóm ngoại lai, không biết thân phận của Tả Giang Lê, đường đường người thừa kế Tu La Sơn, bị người một cước đá bay, không đi lấy lại danh dự mới là lạ.”

“Đúng vậy a, thực lực Tả Giang Lê mặc dù kém một chút, thế nhưng là thật sự là người kế thừa Tu La Sơn, gia gia hắn lại là Tam trưởng lão của Tu La Sơn, hơn nữa nghe nói hắn còn rất cưng chiều đứa cháu này.”

“Khó trách Tam trưởng lão lại tự mình đến, hóa ra là tìm lại mặt mũi cho Tả Giang Lê.”

Đám người nhìn thấy khí thế hung hăng của đám tu sĩ kia, vội vàng lui về sau, tựa như cố ý kéo dãn khoảng cách giữa bọn hắn cùng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm rất nhanh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía đám người cách đó không xa, cầm đầu là một lão giả khôi ngô cả người khoác chiến giáp màu đen, lão giả này tinh thần sáng rực, bá khí vô biên.

Mặc dù khí tức trên người hắn đã che giấu vô cùng hoàn mỹ, nhưng mấy người Tiêu Phàm vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được khí thế cường đại của hắn, loại khí thế này dường như là bẩm sinh.

“Gia gia, ngươi cần phải thay ta báo thù, tiểu tử này đánh lén ta, tôn nhi kém chút bị cái quái vật kia lưu lại bên trong Huyết Hồ.” Tả Giang Lê chỉ vào Tiêu Phàm phẫn nộ nói, hận không thể ăn sống nuốt tươi Tiêu Phàm.

Ở Tây thành này, cho tới bây giờ chỉ có Tả Giang Lê hắn gây phiền phức cho người khác, còn không có người nào dám gây sự với hắn.

Nhưng mà hôm nay, Tả Giang Lê hắn lại bị một tiểu tử vô danh đá bay, dù hắn là Tu La điện chủ thì thế nào, dám đến Tu La Cổ Thành giương oai, thì phải trả giá bằng máu.

“Chiến Hồn đại lục, Điện chủ Tu La điện Tiêu Phàm, xin chào Tam trưởng lão.” Tiêu Phàm căn bản không để ý tới Tả Giang Lê, mà lại nhìn về phía lão giả Tam Trưởng Lão khoắc chiến giáp màu đen khách khí nói.

“Hắn chính là Tu La điện chủ thế hệ này? Người kế thừa thứ chín?” Đám người nghe được lời Tiêu Phàm nói, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Những kẻ đang cười trên nỗi đau của người khác, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ.

Nếu như Tiêu Phàm chỉ là một người bình thường, khi hắn đối phó với Tả Giang Lê, đoán chừng không chết cũng bị lột da.

Nhưng Tiêu Phàm lại là Điện chủ Tu La điện, hơn nữa còn là người kế thừa Tu La Sơn, cùng với Tả Giang Lê phân tranh, cũng chỉ có thể coi là người kế thừa giao phong với nhau mà thôi.

Lúc này, nếu Tam trưởng lão lại đi tìm Tiêu Phàm gây phiền phức, mặt mũi của Tam trưởng lão cũng không có chỗ đặt.

Đây cũng là ý nghĩ của Tiêu Phàm, mặc kệ ngươi có ứng phó ta hay không, ta đều chủ động báo tên cùng thân phận của mình, dành cho ngươi đầy đủ tôn trọng, nếu như ngươi muốn tiếp tục xuất thủ, vậy ta cũng chỉ có thể đón lấy.

Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng không muốn động thủ với Tam trưởng lão, dù sao Tam trưởng lão rất có thể chính là người ủng hộ của bọn hắn.

Nếu Tam trưởng lão cũng không giúp Tu La điện, vậy Tiêu Phàm cũng chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân đánh giết ra một tư cách.

Tam trưởng lão nhàn nhạt đánh giá Tiêu Phàm, tựa như muốn nhìn thấu Tiêu Phàm, nhưng mà, từ đầu đến cuối Tiêu Phàm đều bình tĩnh, cười nhìn Tam trưởng lão.

“Gia gia...” Tả Giang Lê thấy gia gia ngày thường thương yêu mình nhất, hôm nay lại chậm chạp không giúp mình đòi lại mặt mũi, lập tức bối rối.

“Im miệng.” Tam trưởng lão cũng không quay đầu lại quát lớn, Tả Giang Lê bị dọa đến vội vàng ngậm miệng lại, ngay cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Tam Trưởng Lão lại nhìn về phía Tiêu Phàm, dùng ngữ khí chất vấn nói: “Tiêu Phàm điện chủ? Ngươi vừa tới Tu La Cổ Thành, đã ra tay với người của chính mình, có vẻ như có chút không hợp lý?”

Tiêu Phàm nghe vậy, trong lòng khẽ trầm xuống, nghe ngữ khí của người này, hi vọng trước đó của hắn cũng triệt để dập tắt.

Mặc dù Cổ Nhược Trần nói, Tam trưởng lão cùng nhất mạch Tu La điện ở Chiến Hồn đại lục bọn hắn có chút quan hệ, có thể tìm hắn hỗ trợ.

Nhưng hiện tại xem ra trên căn bản là không có khả năng, bây giờ thời gian đã qua một ngàn năm, hết thảy đều sẽ biến đổi.

“Theo ý của Tam trưởng lão, vậy phải như thế nào mới hợp lý?” Thần sắc Tiêu Phàm không hề bận tâm, nói: “Chẳng lẽ người của bản Điện chủ bị tôn nhi của ngươi nhục nhã, chính là hợp lý sao? Chẳng lẽ bản Điện chủ đứng ở đó để tôn nhi ngươi giết chết, mới hợp lý sao?”

Sắc mặt Tam trưởng lão khẽ trầm xuống, bị Tiêu Phàm hỏi đến không nói gì, hắn cũng không ngờ Tiêu Phàm lại cường thế như vậy, bộ dáng một lời không hợp liền muốn đánh nhau.

“Tiểu tử, ta khi nào nhục nhã người của ngươi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giết ngươi?” Tả Giang Lê lập tức phẫn nộ quát.

Thần sắc Tiêu Phàm băng lãnh, lười cùng Tả Giang Lê đáp lời, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy khinh thường.

“Vốn dĩ lão hủ tới đây, là muốn cùng ngươi hoà giải, thật không ngờ ngươi lại vô lễ như thế.” Tam trưởng lão khẽ lắc đầu nói, trên mặt lộ ra vẻ ngươi đã khiến ta quá thất vọng.

Không đợi Tiêu Phàm phản ứng lại, hắn đã quay người rời đi, nói: “Tả Giang Lê, việc này dừng lại ở đây.”

Tiêu Phàm ngược lại có chút bất ngờ, hắn còn tưởng rằng Tam Trưởng Lão muốn giáo huấn hắn một trận đây, thật không ngờ người này lại cứ thế mà đi.

Lão già này lại không theo chiêu thức trong sách vở? Tiêu Phàm cảm giác một quyền của mình đánh vào trên bông.

“Tam Trưởng Lão này đến cùng muốn như thế nào đây?” Tiêu Phàm có chút hồ đồ.

“Tiểu tử, nếu như không phải gia gia của ta tha thứ cho ngươi, ta tuyệt đối để ngươi không có quả ngon để ăn.” Tả Giang Lê lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm nói.

“Có gan lên Sinh Tử Đài.” Con ngươi băng lãnh của Tiêu Phàm quét về phía Tả Giang Lê, sát khí nặng nề nói.

Tiểu tử này quá tự cao, ưa thích cảm giác hơn người, thật đúng là coi tiểu gia sợ ngươi hay sao?

Tu sĩ bốn phía đều lộ vẻ kinh hãi, tên này, muốn cùng Tả Giang Lê đấu trên Sinh Tử Đài, chẳng lẽ là muốn giết hắn sao?

Tả Giang Lê không khỏi run run, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm có chút sợ hãi, Tiêu Phàm có vẻ như cũng không dễ dàng bị ức hiếp giống như hắn tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.