Vô Thượng Sát Thần

Chương 1922: Mở Quan Tài



Tốc độ của Tiêu Phàm đã tính rất nhanh, nhưng mà hắn vừa mới chạy được một bước, một luồng khí thế vô cùng đáng sợ trong nháy mắt đã bao phủ Tiêu Phàm, hắn dùng hết toàn lực, rốt cuộc cũng không bước ra được một bước.

Toàn bộ lông tóc đều dựng đứng cả lên, trên thân nổi hết cả da gà, hắn muốn gào thét, nhưng mà cổ giống như bị một bàn tay gắt gao bóp lấy.

Tại trước mặt luồng sức mạnh kia, Tiêu Phàm cảm giác mình như là sâu kiến!

Yếu! Không phải yếu bình thường!

Tiêu Phàm dùng toàn lực gào thét một tiếng, Tu La huyết mạch và Thần Long huyết mạch trong cơ thể đồng thời sôi trào lên, phía sau hắn xuất hiện Tu La ma ảnh cùng Thần Long hư ảnh.

Đồng thời linh hồn bản thể cũng triệu hồi ra Sinh Tử Luân Hồi Đồ, hư không xung quanh triệt để chấn động.

Tiêu Phàm tựa như bị hãm sâu dưới vũng bùn, dùng hết toàn lực phóng ra phía trước, phụt một tiếng, hắn rốt cục tránh thoát khỏi luồng đại lực trói buộc kia, lắc mình một cái đã xuất hiện dưới đài cao.

Nhưng mà, không đợi Tiêu Phàm kịp thoát khỏi nơi đây, sức mạnh vô hình kia một lần nữa cuốn tới, Tiêu Phàm bị dọa bay cả linh hồn.

Hắn căn bản không phát hiện, mình sớm đã mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch.

Đây chẳng qua chỉ là trốn khỏi sự bắt giữ của luồng sức mạnh kia mà thôi, cũng không phải động thủ thực sự.

Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng được đối phương khủng bố cỡ nào, chí ít chủ nhân sức mạnh kia so với con quái vật bảo vệ bên ngoài còn kinh khủng hơn rất nhiều.

Hắn cũng rốt cuộc cũng hiểu, quái vật kia nhìn thấy mình mở Phong Thiên Thạch Môn ra, tại sao lại lo lắng như thế, nó không phải lo lắng mình lấy được nó thứ nào đó, mà là lo lắng cho mình thả đồ vật trong này ra.

"Gào!"

Thời điểm luồng sức mạnh kia lần nữa cuốn tới, một tiếng gầm lên giận dữ truyền đến, chỉ thấy Thí Thần trong nháy mắt xuất hiện phía sau lưng Tiêu Phàm, tạo ra một lồng ánh sáng bao lấy Tiêu Phàm, ngăn cản luồng sức mạnh kia ăn mòn.

Thí Thần không ngừng nhìn lên trên đài cao gầm thét, thỉnh thoảng há miệng thôn phệ, trong hư không lại có một tia sức mạnh kỳ lạ bị Thí Thần nuốt vào trong bụng.

Tiêu Phàm khẽ thở phào, hắn có cảm giác như vừa chết đi sống lại, từ khi đột phá Chiến Thần cảnh hậu kỳ đến nay, Tiêu Phàm rất ít có được loại cảm giác nguy hiểm này.

Bởi vì kẻ bên trong Chiến Thần cảnh có thể uy hiếp được tính mạng hắn, dường như không thế nào tồn tại, mạnh nhất cũng chính là Tiêu Thần Võ, Dạ Cửu U cùng Tiếu Thương Sinh.

Sức mạnh của mấy người Tiêu Thần Võ, Tiêu Phàm còn chưa được chứng kiến, nhưng tối đa cũng chỉ ngang với quái vật bên ngoài mà thôi.

Nhưng mà so với chủ nhân của luồng sức mạnh vừa rồi, Tiêu Phàm mới phát hiện, cho dù quái vật bên ngoài kia cũng không tính là gì.

Chẳng lẽ cái này quái vật bên trong quan tài đá là siêu việt Thiên Thần cảnh?

Mặc dù không dám tiếp tục nghĩ tiếp, cho dù là Thiên Thần cảnh cũng đủ hắn lãnh đủ, lại càng không cần phải nói đến sức mạnh siêu việt Thiên Thần cảnh.

May mà lực trấn áp của quan tài đá này cũng không yếu, bằng không mà nói, trong tích tắc vừa rồi, đối phương đã có thể đã giết chết hắn.

Thí Thần gầm nhẹ vài tiếng với Tiêu Phàm, Tiêu Phàm nhìn ra ý của Thí Thần, nhưng Tiêu Phàm lại bị dọa cho phát sợ.

"Ngươi bảo ta lại lên trên đó?" Đầu Tiêu Phàm như trống lung lay không thôi, nói đùa gì chứ, vừa rồi chính mình là trở về từ cõi chết, bây giờ còn quay lên, chẳng phải là đi chịu chết sao?

Nhưng mà thái độ của Thí Thần vô cùng kiên quyết, một luồng đại lực bọc lấy Tiêu Phàm bay lên trên đài cao.

Luồng sức mạnh kia không ngừng đánh thẳng vào Thí Thần, có điều lúc tới gần Thí Thần, tất cả đều bị Thí Thần nuốt xuống.

Tiêu Phàm chỉ có thể cảm nhận được sức mạnh của Thí Thần đang không ngừng bốc lên, trước đó nó chỉ là đột phá Chiến Thần đỉnh phong bình thường, mà bây giờ lại bắt đầu bước vào Thiên Thần cảnh.

Lo lắng trong lòng Tiêu Phàm cũng chầm chậm buông lỏng xuống, Thí Thần đã bao giờ hại mình chứ?

Chưa từng! Thí Thần chẳng những chưa từng hại mình, hơn nữa còn không biết đã cứu cái mạng nhỏ của mình bao nhiêu lần.

Huống chi, nếu như thứ ở trong quan tài đá muốn giết hắn, đoán chừng có Thí Thần bảo vệ cũng vô dụng, đã như vậy, vậy mình còn sợ cái gì cơ chứ?

Tiêu Phàm vì bản thân mình vừa rồi sợ hãi mà ảo não, trong lòng ngưng tiếng nói: "Thiên Thần cảnh thì như thế nào, siêu việt Thiên Thần cảnh thì đã làm sao, nếu như muốn chết, bất luận như thế nào ta đều chạy không thoát, cũng không cần thiết phải sợ hãi."

Tiêu Phàm thầm than tâm tính của mình vẫn không vượt qua được, vừa rồi bản năng vẫn là sợ hãi, nếu như tâm tính đủ cứng cỏi và mạnh mẽ, trong nháy mắt hắn nên nghĩ đến nhiều điều.

Lúc này, Tiêu Phàm đã bắt đầu chủ động đưa bước chân lên, đón lấy luồng sức mạnh khổng lồ kia mà leo lên, có Thí Thần ở đây, luồng áp lực kia căn bản không làm gì được hắn.

Theo Tiêu Phàm đi tới gần quan tài đá, luồng sức mạnh kia cũng càng ngày càng trở nên cuồng bạo, muốn gạt bỏ Tiêu Phàm.

Nhưng mặc cho sức mạnh của hắn cường đại cỡ nào, đều không phá nổi phòng ngự của Thí Thần, tựa như Thí Thần là khắc tinh của hắn vậy.

Không chỉ có như thế, Phệ Hồn cũng từ trên mu bàn tay của Tiêu Phàm xông ra, đang len lén thôn phệ sức mạnh cuồng bạo kia, việc này khiến Tiêu Phàm cạn lời.

"Sâu kiến, các ngươi đều đáng chết!"

Đột nhiên, một giọng nói già nua quanh quẩn tại hư không, âm thanh như sấm, cuồn cuộn không dứt, chấn động đến màng nhĩ của Tiêu Phàm khiến hắn cảm thấy đau nhức, giống như thiên uy.

Thần hồn Tiêu Phàm nhận lấy xung kích rất lớn, cũng may Thí Thần và Phệ Hồn đã gánh vác đại bộ phận sức mạnh cho hắn, bằng không mà nói, linh hồn Tiêu Phàm có khi bị nổ tung rồi.

"Sức mạnh linh hồn thật mạnh." Trong lòng Tiêu Phàm sợ hãi thán phục, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hắn thực sự không hiểu, linh hồn của mình cũng đột phá đến Chiến Thần cảnh đỉnh phong rồi, vì sao không chịu nổi luồng uy áp kia chứ?

Mà Thí Thần cùng Phệ Hồn lại đều chống lại được, Thí Thần không để ý tới luồng sức mạnh này thì cũng thôi đi, vậy mà Phệ Hồn cũng bình an vô sự.

Tiêu Phàm thử nghiệm cảm thụ luồng sức mạnh kia, nhưng kém chút hắn đã ăn thiệt thòi lớn, có điều hắn có vẻ như đã hiểu vì sao Thí Thần cùng Phệ Hồn không sợ.

Luồng sức mạnh kia hoàn toàn do thần tính ngưng tụ mà thành, Thí Thần có thể thôn phệ thần tính, sức mạnh này đối với nó tới nói đơn giản là vật đại bổ, tất nhiên không sợ.

Về nguyên nhân Phệ Hồn không sợ, là bởi vì bây giờ nó là Phệ Linh Thần Tàm, chỉ cần là đồ vật có linh tính, hoặc là nói đồ vật có liên quan đến linh hồn, cũng đều có thể thôn phệ.

Thần tính vốn là một loại hình thức linh tính cấp cao, Phệ Hồn có thể thôn phệ cũng hợp tình hợp lý, bởi vì đây chính là năng lực thiên phú của nó.

"Nếu như nói năng lực thiên phú có thể đối phó nó..." Tiêu Phàm híp híp hai mắt, đột nhiên hơi chuyển động ý nghĩ, thân thể của hắn bỗng nhiên phát sinh biến hóa, biến thành dáng vẻ Thí Thần.

Rất hiển nhiên, loại trạng thái này cũng là linh hồn thiên phú của Tiêu Phàm, huyễn hóa thành Thí Thần, cũng thi triển năng lực giống Thí Thần.

Há miệng hút vào, sức mạnh xung quanh cuồn cuộn mà vào, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh huyền diệu rót vào toàn thân, linh hồn có cảm giác muốn phi thăng.

"Gào!" Thí Thần gầm nhẹ một tiếng, nhìn bộ dáng của Tiêu Phàm, nó cũng kinh hỉ vô cùng, nhưng lập tực nó lại lắc đầu, ra hiệu Tiêu Phàm biến trở về hình người.

Tiêu Phàm không hiểu, nhưng vẫn nghe theo lời Thí Thần, lo lắng trong lòng của hắn cũng đã biến mất không ít, chí ít sức mạnh cường đại đang tồn tại kia tạm thời tới không thể nào làm bị thương đến tính mạng hắn.

Sau đó Thí Thần lại cùng Tiêu Phàm khoa tay hồi lâu, Tiêu Phàm rốt cuộc hiểu rõ ý của Thí Thần, vô cùng ngạc nhiên: "Ngươi bảo ta mở quan tài đá ra?"

Cũng khó trách Tiêu Phàm khiếp sợ như vậy, mở quan tài đá ra, tồn tại ở bên trong chẳng phải sẽ thoát ra ngoài sao?

Dừng một chút, Tiêu Phàm vẫn lựa chọn tin tưởng Thí Thần, Thí Thần tất nhiên là không có khả năng hại mình, có lẽ đồ vật ở trong quan tài đá này cũng chẳng có gì đáng sợ đâu?

Đi quanh quan tài đá dạo qua một vòng, Tiêu Phàm đại khái thấy là sao để mở quan tài đá ra, ở đây có một cái phong ấn huyết văn, còncó một cái khe khác, có thể cắm một thanh kiếm vào.

Tiêu Phàm tấ nhiên là không chút do dự lấy Tu La kiếm ra cắm vào, đồng thời lại bức ra không ít máu tươi.

Trong lòng của hắn thầm mắng, hôm nay mình không bị giết chết, đoán chừng cũng đổ máu đến chết.

Ầm ầm!

Theo việc máu tươi rót vào trong phong ấn huyết văn, quan tài đá đột nhiên ù ù chuyển động, Tiêu Phàm lui ra phía sau mấy bước, trong lòng hắn cũng biến thành vô cùng khẩn trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.