Vô Thượng Sát Thần

Chương 1927: Tôi Luyện Huyết Mạch



Tiêu Phàm biết trừ Điện chủ của Tu La điện mấy đời ra, còn Lâu Ngạo Thiên cũng có thể. Sở Khinh Cuồng chính là được hắn đưa vào Thiên Địa Lao Ngục.

Thần Vô Tận nhíu mày, cũng không trả lời Tiêu Phàm, giống như không muốn nói cho lắm. Tiêu Phàm lại đổi một chủ đề khác nói: "Sư tôn, vì sao Thiên Nhân tộc là người thủ mộ, còn có một người khác cũng là người thủ mộ chứ?"

Nghe được ba chữ "người thủ mộ" này, thần sắc Thần Vô Tận hơi mơ màng, cuối cùng thở dài một hơi.

Tiêu Phàm hơi bất ngờ, hắn cảm nhận được sự thương tiếc từ trong thần sắc của Thần Vô Tận. Lẽ nào thân phận của người thủ mộ đến cả Thần Vô Tận cũng ngưỡng mộ?

Phải biết Thần Vô Tận chính là Tu La Vương. Sự tồn tại cấp bậc Thần Vương, Chiến Hồn đại lục nho nhỏ này lẽ nào còn có tồn tại hắn cũng phải kiêng dè sao?

"Thứ Tiên Nhân tộc thủ chính là Chiến Hồn đại lục. Trong mắt họ, Chiến Hồn đại lục cũng là một ngôi mộ, mà người ngươi nhắc đến kia chính là thủ mộ của ta và Luyện Tâm Tử." Thần Vô Tận trả lời, điểm này cũng không giấu giếm.

"Lâu Ngạo Thiên không phải người của Lâu gia sao? Mà Lâu gia không phải chủ nhân Lâu Lan cổ quốc từng huy hoàng nhất sao? Vì sao hắn thủ mộ cho các người chứ?" Tiêu Phàm luôn cảm thấy chuyện càng lúc càng phức tạp, có lẽ bản thân tính sai gì rồi.

Thần Vô Tận nghĩ ngợi nói: "Lâu Lan cổ quốc truyền thừa vô số năm, xác thực khá lớn nhưng trên bản chất nó và Lâu Ngạo Thiên mà ngươi nhắc tới thực sự không có quan hệ quá lớn."

Tiêu Phàm híp đôi mắt, vừa chuẩn bị tiếp tục hỏi dò lại bị Thần Vô Tận cắt ngang. Chỉ thấy hắn lắc đầu nói: "Ngươi không cần hỏi dò với ta nữa. Ta cũng sẽ không nói với ngươi, chỉ có thể nói là chuyện của hắn, ta không tiện nhiều lời."

Tiêu Phàm nhíu mày, hắn cảm thấy dáng vẻ Thần Vô Tận đối với Lâu Ngạo Thiên có chút kiêng kỵ, lẽ nào Lâu Ngạo Thiên còn có lai lịch lớn hơn hay sao?

Thần Vô Tận không nói, Tiêu Phàm cũng đành chịu. Hắn chỉ có thể sau này lúc gặp phải Lâu Ngạo Thiên tìm hắn đích thân hỏi dò.

Nhưng tương đối mà nói, điều Tiêu Phàm hiếu kỳ nhất là rốt cuộc Chiến Hồn đại lục là một thế giới thế nào. Vì sao đến Thần Vương cũng không thể hủy nó? Vì sao Thiên Nhân tộc lại phải thủ hộ hắn chứ?

Thiên Nhân tộc lớn mạnh như thế, lại vì sao có chút sợ hãi Tiêu Thần Võ chứ?

Trong lòng Tiêu Phàm cũng nhắc nhở bản thân, nếu Thần Vương cũng đã không thể hủy, vậy Thiên Thần cũng chắc chắn không thể hủy.

Như vậy, Tiêu Thần Võ và Dạ Cửu U cũng có thể thi triển ra toàn lực.

Xem ra mấy người Hình Thánh cũng chỉ có được tin tức sai lầm, lần trước bản thể Minh Yểm không đến, cũng không phải hắn không thể đến mà bởi vì nguyên nhân khác.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Phàm hơi run rẩy. Nếu như lúc đầu bản thể Minh Yểm đến, bản thân chết như thế nào cũng không biết.

"Sư tôn, một câu hỏi cuối cùng." Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, tiếp tục hỏi.

Thần Vô Tận nhíu mày, có chút khó chịu nhìn Tiêu Phàm, bản thân đường đường là Thần Vương, chỉ để giải thích nghi hoặc cho hắn sao?

Bản thân Tiêu Phàm cũng hơi ngại nhưng vẫn ý niệm truyền âm nói: "Thật sự là một câu hỏi cuối cùng."

"Hỏi đi, hỏi đi." Thần Vô Tận khoát tay một cái nói.

Thực ra trong lòng hắn cũng vô cùng kinh ngạc, Tiêu Phàm đang tu luyện, vận chuyển Vô Tận Chiến Điển. Vì sao hắn cũng có thể trò chuyện với mình?

Người bình thường vào lúc tu luyện đều không thể phân tâm. Bởi vì rất có thể tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng Tiêu Phàm ngược lại, lại là dáng vẻ điềm nhiên như không, đây rõ ràng là tập trung lực chú ý vào hai việc.

Dựa vào điểm này, Tiêu Phàm cũng có thể khiến Thần Vô Tận lau mắt mà nhìn.

"Sự nguyền rủa của Nhạc Nhân tộc là thế nào?" Nếu đã đồng ý với Nhạc Nhân tộc, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, hỏi nghi hoặc trong lòng ra.

Hơn nữa, sự nguyền rủa của Nhạc nhân tộc là do Thần Vô Tận hạ. Nếu như hắn có thể giải, vậy thì không còn gì tốt hơn.

"Ngươi nói là Cổ Nhạc tộc?" Thần sắc Thần Vô Tận bình tĩnh, chỉ là giọng điệu hơi lạnh lùng, lạnh đến khiến người khác phẫn nộ.

Đạt tới cảnh giới này của hắn, cho dù chỉ là tàn niệm, một ý niệm cũng vô cùng đáng sợ.

Trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ không tốt, Thần Vô Tận có vẻ như có thù với Cổ Nhạc. Khó trách Thần Vô Tận cướp đoạt huyết mạch của họ, như vậy, chuyện có chút phiền phức rồi.

"Lão già của Cổ Nhạc tộc đó, lúc hắn sắp chết, bổn vương cứu hắn. Còn để hắn đột phá đến Thiên Thần cảnh. Hắn không những không cảm ơn, còn muốn đoạt truyền thừa của bổn vương đi. Phế huyết mạch của hắn cũng nhẹ cho hắn rồi." Thần Vô Tận hừ lạnh một tiếng nói.

Thực ra một Thiên Thần cảnh cũng không đáng để hắn tức giận như vậy. Trong mắt hắn, Thiên Thần cảnh cũng chỉ là loài giun dế. Nguyên nhân hắn tức giận như vậy là lão tổ Cổ Nhạc tộc thất tín bội nghĩa.

Tiêu Phàm không biết nói gì, hắn cũng ghét nhất người thất tín bội nghĩa. Nếu như đổi lại là hắn, ước chừng cũng sẽ không chỉ phế huyết mạch của Cổ Nhạc tộc mà thôi.

"Nếu ngươi đã cầu tình cho họ, vi sư có thể không trách lỗi xưa nhưng cụ thể cứu thế nào còn phải dựa vào bản thân ngươi. Huyết mạch cả tộc đó của họ bị ta phong ấn ở trong Sơn Thần Ấn. Ngươi có thể đến Tu La Sơn lấy." Thần Vô Tận lại nói.

Tiêu Phàm nghe vậy, thở nhẹ một hơi. Chỉ cần Thần Vô Tận đồng ý, vậy mọi thứ cũng dễ nói chuyện.

"Đa tạ sư tôn." Tiêu Phàm truyền âm nói.

"Được, thời gian của vi sư không nhiều nữa. Cuối cùng giúp ngươi tôi luyện lực huyết mạch, toàn thân tâm tập trung tinh thần. Chỉ được thành công, không được thất bại." Thần Vô Tận sợ Tiêu Phàm tiếp tục hỏi, sắc mặt nghiêm nghị nói.

Tiêu Phàm gật đầu, tinh thần vội rơi vào trong Thần cung. Đây chính là một cơ hội của lực huyết mạch hoàn mỹ. Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Hắn thỉnh thoảng vận chuyển kinh văn trên Vô Tận Chiến Điển, trong đầu hắn có một giọng nói xưa cũ vang ầm ầm, chấn động đến Tiêu Phàm cũng hơi phát sợ.

Sự đau đớn của ngọn lửa đốt luyện đó đã khiến thân thể Tiêu Phàm trở nên chết lặng nhưng hắn vẫn cắn chặt răng kiên trì.

Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Tu La huyết mạch trong người càng phát càng mạnh, đã cô đọng rất nhiều lần hơn trước đây.

Sau đó, đây vẫn chỉ là một sự bắt đầu. Thần huyết trong huyết trì mới chỉ giảm bớt chưa đến một phần mười.

Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng không thôi, Tu La Vương này kiêm chức chính là một kẻ điên, muốn dùng Vô Tận Thần Huyết sáng tạo một lực huyết mạch mới. Điều này cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Nhưng hắn có cảm giác sự tưởng tượng này của Thần Vô Tận rất có thể sẽ thành công trên người bản thân mình. Chỉ là điều hắn hiếu kỳ là huyết mạch sau này của bản thân vẫn là Tu La huyết mạch sao?

Nếu như có thể khiến huyết mạch của bản thân thăng lên cấp độ huyết mạch Thần Vương, Tiêu Phàm rất có tự tin. Một khi bản thân đột phá Chiến Thần đỉnh phong, cho dù là đối mặt Thiên Thần bình thường, hắn cũng có thể đối mặt giao chiến. Đây chính là sự lớn mạnh của sức mạnh huyết mạch.

Cùng lúc huyết mạch trở nên mạnh, Tiêu Phàm cảm thấy khí lực, linh hồn của mình đều đang phát sinh sự tăng vọt về chất.

Thậm chí, ngay cả tinh thể của kiếm hình thần lực cũng trở nên sắc bén và óng ánh dị thường. Tiêu Phàm cảm thấy thần lực chi tinh của mình còn lớn mạnh hơn thần binh lợi khí.

Điều khiến Tiêu Phàm bất ngờ nhất là hòn đá màu trắng lại tản phát ra từng quầng sáng màu trắng, bao phủ từng năng lượng đặc biệt tiến vào trong huyết mạch của mình, giống như đang giúp đỡ lực huyết mạch phát sinh biến hóa.

"Thần Vô Tận, người đừng ép ta. Nếu ta chạy thoát ra ngoài, ắt sẽ tiêu diệt giới này khiến mọi người đều tuẫn táng." Tiếng gầm thét phẫn nộ vang lên, Đại trưởng lão gần như điên lên.

Nếu như nghe thấy tiếng này, có lẽ Tiêu Phàm sẽ hồi tưởng lại. Lúc đầu Tiêu Phàm rút lực huyết mạch phía trên phong ấn Ngũ Hành ra, từng nghe thấy giọng này. Chỉ là giọng của lúc đó âm u lạnh lẽo vô cùng.

Thần Vô Tận không để ý, căn bản không để ý sự uy hiếp của trưởng lão. Hắn cũng đã chết rồi, thêm lo lắng cũng có tác dụng gì đâu.

"Ta không chỉ muốn tiêu diệt giới này, còn muốn giết sạch nhất mạch đó của ngươi."

"Tiểu tử, thật sự tin tưởng lời của Thần Vô Tận sao. Hắn đang lợi dụng ngươi, mưu đồ giới này mà thôi."

"Mọi thứ trên người ngươi đều là của hắn, cho dù là tàn niệm hắn cũng có thể cướp đoạt thân xác ngươi. Nhưng hắn không làm, lẽ nào ngươi cũng không nhìn ra hắn có âm mưu lớn hơn sao?"

Đại trưởng lão biết tâm tính Thần Vô Tận kiên định vô cùng, dựa vào mấy câu nói là không thể làm gì được hắn. Chỉ có thể hạ thủ trên người Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nghe vậy, chau mày lại, tinh thần cũng bỗng nhiên rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.