Vô Thượng Sát Thần

Chương 1931: Tỉnh Lại



Một khoảng trên mặt hồ, Lãnh Đồng mang theo hai mươi thuộc hạ dừng lại. Sắc mặt mọi người trắng bệch, há mồm thở dốc, mỗi người đều mang dáng vẻ mệt mỏi trên mặt.

"Tiêu Phàm đáng chết!" Lãnh Đồng chém một kiếm ra, mặt hồ bị kiếm khí chia ra, cuộn lên một trận sóng nước, sau đó lại bị vô số kiếm khí khuấy vỡ.

Lãnh Đồng của lúc này phẫn nộ đến cực điểm. Lửa giận của hắn không có nơi nào để phát tiết, chỉ có thể trút giận với mặt hồ.

Những thuộc hạ kia bình tĩnh lại, không dám nói câu nào. Họ sợ Lãnh Đồng tức giận khiến họ bỏ mạng ở đây.

Hồi lâu, cuối cùng Lãnh Đồng bình tĩnh lại, sắc mặt u ám lạnh lẽo nói: "Vì sao mỗi lần ta muốn tìm phiền phức cho hắn đều là ta gặp xui xẻo? Chẳng lẽ hắn là khắc tinh của ta?"

Lãnh Đồng lắc đầu, Lãnh Đồng hắn tu luyện đến cảnh giới hôm nay trước nay đều chỉ có hắn là khắc tinh của người khác, không có ai là khắc tinh của Lãnh Đồng hắn.

Dù là Tam đại công tử của Thiên Địa Lao Ngục, Lãnh Đồng cũng không xem họ là gì. Hắn dĩ nhiên không đánh lại Tam đại công tử nhưng Tam đại công tử muốn giết hắn, đó cũng là không thể nào.

Nhưng đối mặt Tiêu Phàm, hắn lại vấp phải trắc trở khắp nơi. Điều này khiến trong lòng Lãnh Đồng đã sinh ra ma chướng. Ma chướng không trừ, tu vi của hắn vĩnh viễn cũng không thể nào tiến bước.

"Không được, người này hẳn phải chết, có lẽ hắn khắc chế ta nhưng không thể nào mỗi người đều bị hắn khắc chế!" Lãnh Đồng lắc đầu nói, vẻ hung dữ trong đôi mắt bắn ra bốn phía.

Không giết Tiêu Phàm, Lãnh Đồng tuyệt đối thề không bỏ qua.

"Có lẽ cái chết của Lãnh Thương có thể lợi dụng một chút. Ngoài ra, tốt xấu gì Lãnh Lưu Cảnh với Thần Vô Tâm cũng là nhất mạch. Nếu như hắn có thể thuyết phục Thần Vô Tâm, vậy thì dễ xử lý rồi. Trong Huyết Hồ không giết chết hắn nhưng trên bờ, hắn cũng không phải đối thủ của ta." Trong lòng Lãnh Đồng thầm nghĩ nói.

Nghĩ đến đây, Lãnh Đồng không khỏi nắm chặt nắm tay, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, giơ tay chém một kiếm đến mặt hồ.

"Công tử!" Đột nhiên, một tiếng run rẩy vang lên, chỉ thấy một nam tử áo đen chỉ vào nơi xa nói.

"Chuyện gì hô to thét nhỏ vậy?" Lãnh Đồng tức giận mắng một tiếng, lửa giận của hắn vừa đúng không có nơi nào để phát tiết.

"Đó, chỗ đó..." Người kia còn chưa nói xong thì điên cuồng chạy trốn đến nơi xa. Người khác cũng không để ý Lãnh Đồng, đều điều khiển thuyền chạy trốn.

Hơn hai mươi người thao túng thuyền, tựa như lướt sóng, khung cảnh vô cùng đặc sắc.

"Một đám phế..." Lãnh Đồng vừa chuẩn bị chửi ầm lên nhưng khi hắn nhìn thấy một bóng hình phía sau, khóe miệng hơi co lại, sắc mặt trắng bệch trông càng nhợt nhạt.

Chỉ thấy trên mặt nước của chân trời, một bóng hình đạp sóng nước mà đi. Tốc độ nhanh đến trình độ cực cao, chạy như bay đến chỗ họ.

Mà sau bóng hình đó lại là một con quái vật to lớn trấn áp mặt hồ, hơi thở cuồng bạo cuộn sạch giữa đất trời.

Chỉ một hai hơi thở, bóng hình đó đến gần họ. Lãnh Đồng suýt chút phun ra một ngụm máu.

Rất hiển nhiên, chính là Huyết Linh Minh Côn đang truy sát mấy người Trọc Thiên Hồng. Vừa đúng đến gần phương hướng này của họ. Hơn nữa dường như muốn dẫn họa tới nơi này.

Khó trách các thuộc hạ của hắn cũng không hề nghĩ ngợi, bắt đầu điên cuồng bỏ chạy. Lúc này không chạy, lát nữa sẽ không chạy thoát.

Trong lòng Lãnh Đồng muốn chửi đến một trăm lần, sau đó hắn không hề do dự phun ra một ngụm máu tươi, thi triển huyết độn trốn ở nơi xa lần nữa.

Trong mấy ngày, lần thứ hai thi triển huyết độn, tinh khí của hắn chịu tổn hại. Ước chừng không có linh đan diệu dược, trong thời gian ngắn căn bản không thể bù đắp trở về được.

Thế nhưng vì mạng nhỏ của mình, hắn lại không thể không thi triển huyết độn, tổn hại một chút tinh khí còn tốt hơn chết ở đây.

Không thể không nói Lãnh Đồng không phải gặp xui xẻo bình thường, vừa rồi chạy trốn đã vô cùng thảm hại, bây giờ lại phải chạy trốn.

"Tiểu tử, lại khiến hắn chạy mất rồi." Trọc Thiên Hồng đuổi kịp nhìn thấy Lãnh Đồng hóa thành một huyết ảnh biến mất, không khỏi mắng thầm.

Hắn không khỏi quay đầu liếc nhìn Huyết Linh Minh Côn, tiếp tục toàn lực bỏ chạy, đã dốc hết toàn sức lực rồi.

"Vì sao quái vật đó cứ bán lấy chúng ta không tha chứ?" Tiếu Thiên Dương nhìn Huyết Linh Minh Côn truy sát họ giống như không cần mạng, vô cùng nghi ngờ nói.

"Đoán chừng là vì máu của người nào đó." Ánh mắt Kiếm La không khỏi liếc nhìn Trọc Thiên Hồng.

Người khác không biết nhưng Kiếm La biết bản thể của Trọc Thiên Hồng. Điều Huyết Linh Minh Côn thích nhất là linh hồn và huyết mạch, hai thứ này Trọc Thiên Hồng đều có được.

Dù sao, Trọc Thiên Hồng của thời kỳ đỉnh phong chính là cường giả nửa bước Thiên Thần. Hơn nữa cũng là thần thú vô cùng hiếm thấy, lực huyết mạch vô cùng lớn mạnh, sao Huyết Linh Minh Côn lại có thể bỏ lỡ chứ?

Trong lòng Kiếm La cũng thầm than không thôi, người cứu họ là Trọc Thiên Hồng, người hại họ chạy trốn cũng là Trọc Thiên Hồng.

Rất nhanh lại trôi qua ba giờ, Trọc Thiên Hồng đã xoay quá nửa Huyết Hồ một vòng. Thần lực trong người cũng hao tổn gần hết rồi.

Hắn lại không thể bay vút lên cao giống Tiêu Phàm. Vì vậy không chịu áp chế của Huyết Hồ là bởi vì linh hồn và lực huyết mạch của hắn đều không yếu hơn Huyết Linh Minh Côn.

Hơn nữa, hắn vốn dĩ cũng là thần thú thuộc tính nước. Nước hồ đối với sự áp chế của hắn là nhỏ nhất, thậm chí có thể nói Trọc Thiên Hồng như cá gặp nước.

Mấy ngày qua đến nay, Trọc Thiên Hồng ở Huyết Hồ cũng không phải không thu hoạch được gì. Hắn không biết đã nuốt bao nhiêu Áo Nghĩa Thần Ngư, thực lực đã khôi phục được đỉnh phong năm đó.

Nhất là huyết khí nồng đậm bao hàm trong huyết hồn lại là vật đại bổ của Trọc Thiên Hồng. Nếu như có thể nuốt huyết khí trong Huyết Hồ, Trọc Thiên Hồng có tự tin có thể bước vào Thiên Thần cảnh.

"Trọc Thiên Hồng, không cần chạy, nó không đuổi nữa." Chiến La đột nhiên kêu lên.

Trọc Thiên Hồng nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn lại, điều khiến hắn vô cùng ngạc nhiên là Huyết Linh Minh Côn thật sự dừng lại. Một đôi mắt đỏ tươi không cam liếc nhìn hắn, đột nhiên nhanh chóng rời đi.

"Quái vật đó giống như dáng vẻ rất sốt ruột, hay là chúng ta đuổi theo xem thử?" Tiếu Thiên Dương híp đôi mắt nói, trong mắt lóe lên tinh quang.

"Muốn đi thì ngươi đi, dù sao ta không theo." Trọc Thiên Hồng bỏ mặc mọi người, bĩu môi nói.

Đùa giỡn gì vậy, bản thân khó khăn lắm mới thoát khỏi ma vuốt của Huyết Linh Minh Côn. Bây giờ đuổi theo không phải tự tìm đường chết sao. Ai biết nó có phải lạt mềm buộc chặt không chứ?

Trọc Thiên Hồng thực sự là nghĩ nhiều rồi, nguyên do Huyết Linh Minh cCn rời đi là bởi vì nơi nó thủ hộ trước đây đó lại xảy ra bất ngờ.

Thời gian trở lại một canh giờ trước, trong không gian của huyết quan, thân thể của Tiêu Phàm đột nhiên rung động. Sau đó mở to đôi mắt, hai chùm thần quang bắn phụt ra, không gian đều nổ tung.

Vù!

Tiêu Phàm bỗng nhiên ngồi dậy, giọt mồ hôi lớn trên trán lăn xuống: "Ta còn sống?"

Kỳ ức trong đầu hắn vẫn dừng lại vào mấy ngày trước. Cảm giác bị Thiên Hỏa đốt luyện, vạn kiếm xuyên tâm đó vẫn mồn một trước mắt. Cho đến sau khi ngất đi, hắn liền mất đi ý thức của mình.

Mọi thứ này, hắn như nằm mộng vậy, rất không chân thực.

Tiêu Phàm ngồi dậy, tỉ mỉ cảm nhận sự thay đổi của bản thân. Tu vi của hắn vẫn dừng lại ở cửu biến Chiến Thần, không có bất kỳ thay đổi nào.

Nhưng hắn lại cảm kích thân xác và linh hồn mình có được sự tăng vọt về chất. Cho dù đối diện cường giả Thiên Thần, hắn cũng dám chém giết một trận.

Hắn không biết huyết mạch của mình biến chất mạnh thế nào nhưng lớn mạnh hơn trước đây rất nhiều. Cả người dường như đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mặt khác, Tu La huyết mạch và Thần Long huyết mạch cũng biết mất nhưng Tiêu Phàm cảm thấy trong lực huyết mạch của bây giờ lại bao gồm sức mạnh của hai thứ huyết mạch đó.

"Vô Tận Chiến Huyết sao?" Tiêu Phàm nhẹ giọng nói, tinh thần rơi vào trong Vô Tận Chiến Điển của Thần cung. Điều khiến hắn vô cùng kinh ngạc là Vô Tận Chiến Điển đã có thể lật ra trang thứ ba. Cũng có thể nói Vô Tận chiến điển đã bắt đầu tầng thứ ba.

Nhưng Tiêu Phàm biết ba tầng phía trước của Vô Tận chiến điển cũng không phải cố định bất biến. Mỗi thời mỗi khắc đều có thể không ngừng hoàn thiện, đây mới là chỗ thần bí thật sự của Vô Tận chiến điển.

"Ồ, Tu La truyền thừa lại thêm rất nhiều tin tức." Tiêu Phàm đột nhiên ồ nhẹ một tiếng, sau đó mau chóng xem lướt qua Tu La truyền thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.